Tù Phi Tà Vương

Chương 71 : Ngươi lại muốn làm cái gì?

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Ngây ra một lúc, Hiên Viên Khanh Trần lập tức hiểu được ý của Vô

Ngân, hắn không hề do dự mà gật đầu. Nhưng sau đó lại lo lắng hỏi một

câu:



- Có thật sự bảo trụ được mạng của nàng không?



- Ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi, đúng không? – Vô Ngân hỏi lại.



Hắn ngưng mắt nhìn Vô Ngân rồi mới chậm rãi gật đầu:



- Đúng vậy!



- Ta nói trước một điều, nếu Hoa Mị Nô thật sự chết thì ngươi sẽ

không vì nàng mà khổ sở chứ? – đôi mắt màu đồng âm u của Vô Ngân chợt

động, nhìn Hiên Viên Khanh Trần không nháy mắt như muốn nghiên cứu, khám phá ra điều gì đó.



Trên mặt Hiên Viên Khanh Trần hiện ra một tia không được tự nhiên, mãi sau mới nói:



- Sẽ không! Ta chỉ là chưa chơi nàng chán mà thôi!



Đúng thế, năm đó chỉ vì một câu nói dối của nàng mà hại hắn mất đi

tất cả những gì mà hắn đang có. Bây giờ nàng đang nằm trong tay hắn, sao có thể để cho nàng thoải mái, yên ổn được chứ. Tất cả chỉ là như thế mà thôi! Hắn ngẩng đầu lên không ngừng nói với chính mình những lời kia,

rồi lại hồi phục lại vẻ mặt lạnh băng như trước.



Khóe miệng Vô Ngân hiện lên ý cười nhưng không nói thêm gì. Khanh

Trần, nếu thật sự trong lòng ngươi đã quyết như vậy thì ta đây cứ dựa

theo ý ngươi mà làm đi…



Lãnh cung này không tốt lắm, so với những hình ảnh mà ngày trước nàng có xem qua trên truyền hình thì còn thê thảm hơn nhiều. Nhưng mà mấy

ngày nay Hiên Viên Khanh Trần không có tới tìm nàng, mỗi ngày trôi qua

cũng rất yên bình.



Cũng may bên cạnh còn có Tiểu Khả chăm sóc, mọi chuyện coi như cũng
đừng cự tuyệt. – Cảnh Dạ Lan vẫn không thèm nhìn, bộ dáng bất hợp tác; y quyết định làm một người ác vậy. – Vương phi cũng nên biết, đối đầu với vương gia đôi khi không hay ho gì, người bị ảnh hưởng đôi khi không chỉ có mình.



Lại lấy Tiểu Khả ra uy hiếp nàng, Hiên Viên Khanh Trần luôn nắm được

nhược điểm của nàng. Cảnh Dạ Lan nhận lấy viên thuốc rồi nuốt xuống,

không biết đó là thứ gì nhưng trong yết hầu có cảm giác tanh tanh khó

chịu như ăn phải rỉ sắt vậy.



Vô Ngân cười càng phát ra ôn nhu khiến trong lòng nàng càng bốc lên

hàn ý.Namtử thần bí này tới đây chắc chắn có ý đồ gì đó, nó khiến tâm

nàng bất an hơn.



Loại cảm giác này không có kéo dài lắm vì vài ngày sau mọi thứ đã

biến thành chuyện thực ngay trước mắt. Trong cung, nàng nhìn Hiên Viên

Khanh Trần và Vô Ngân, hai người họ cùng dùng một vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại nàng.



- Ngươi lại muốn làm cái gì?! – Cảnh Dạ Lan đề phòng nhìn bọn hắn.

Còn Hiên Viên Khanh Trần thì không nói gì, ngược lại Vô Ngân đã mở

miệng.



- Vương phi, thực xin lỗi. – nói xong, trong tay y cẩn thận xuất ra một thứ gì đó.



Cảnh Dạ Lan nhìn con rắn nhỏ toàn thân đỏ đậm trong tay Vô Ngân, nghe nó phát ra tiếng “phì phì”. Tuy nàng không sợ rắn nhưng nhìn một con

rắn phát ra thứ ánh sáng diễm lệ như vậy quả thực làm cho lòng nàng nổi

lên sợ hãi. Đồng thời nàng cũng hiểu được rằng mọi thứ trước mắt không

phải là ác mộng.



Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn vào mặt Hiên Viên Khanh Trần, một nụ cười đùa cợt xuất hiện bên môi:



- Muốn ta chết thì ngươi cũng không cần hao tâm tổn phí như vậy chứ!



Hắn trầm mặc không nói gì, điều này báo cho nàng biết hắn đã rất kiến quyết với quyết định lần này.