Tù Phi Tà Vương

Chương 72 : Ngươi không sao chứ?

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Còn rắn quấn quanh cánh tay Vô Ngân, ngóc đầu lên, thở phì phì. Hiên

Viên Khanh Trần yên lặng, đánh mặt né tránh ánh mắt chất vấn của Cảnh Dạ Lan. Trước mắt, độc vật trên tay Vô Ngân chính là hy vọng duy nhất tìm

nhiều năm mới có được của hắn nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại có

những suy nghĩ vô cùng phức tạp.



Đúng vậy, Vô Ngân dùng Cảnh Dạ Lan để đặc chế ra giải dược, có thể

giữ được mạng nhưng những đau đớn do thử nghiệm thuốc thì người bình

thường khó mà tưởng tượng được. Không phải chưa có ví dụ, trước đó có

vài người thử dược nhưng không một ai may mắn thoát chết, huống hồ lần

này là chất kịch độc “Hỏa liên” nên trong lòng hắn mới dao động. Hắn

đang lo lắng cái gì chứ…



Sau một hồi trầm mặc, Cảnh Dạ Lan cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu:



- Vì sao lại là ta? – nàng không hề ôm ảo tưởng hy vọng lúc này Hiên

Viên Khanh Trần có thể buông tha cho mình, nhưng nàng muốn hỏi rõ ràng,

nàng chiếm cứ thân thể của HoaMị Nô,nhận hết mọi tra tấn cho tới chết,

nàng muốn biết vì cái gì mà mình phải chết.



Đáy lòng nổi lên sự không cam tâm, không biết xuất phát từ duyên cớ

nào, đột nhiên nàng rất muốn nghe. Hiên Viên Khanh Trần không tự chủ

được mà thấp giọng nói:



- Ta sẽ không để ngươi chết!



Cảnh Dạ Lan nhìn thấy trên vẻ mặt hắn hiện lên một tia lo lắng, lạnh lùng nở nụ cười:



- Vương gia, không ngờ phương pháp tra tấn của ngươi lại đa dạng như

vậy. Nếu đã quyết định rồi thì cần gì phải làm bộ làm tịch chứ. – trong

đôi mắt của con rắn đỏ như nảy lên đốm lửa như muốn thiêu đốt ánh mắt

của nàng.
- Cút ngay! – nàng gầm nhẹ, nói xong muốn bước đi nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt lấy.



- Ngươi không thể đi! – hắn nhíu mày. Hỏa liên rất nhạy bén có thể

nhận ra được một động đậy nhỏ xung quanh, một tiếng vang thôi cũng đủ

khiến cho nó thoáng cái phát cuồng. Khi nói, nó nằm cách đó không xa,

vừa rồi còn vặn vẹo thân mình thế mà đột nhiên như mũi tên rời khỏi

cung, lướt nhanh tới phía Cảnh Dạ Lan.



Nàng thực không ngờ một con rắn lại có thể nhạy như thế, hơn nữa thân mình còn đang đối diện với nó, cảm giác tê dại trên cổ tay còn chưa có

biến mất nên nàng chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất mà né tránh thế công

hiểm của nó. Còn nó thì hình như cảm thụ được mỗi một bước đi của nàng,

ngay sau đó lại chồm tới, gắt gao đuổi theo Cảnh Dạ Lan.



Lần thứ ba nó nhảy lên, mắt thấy nó đã tới gần, đúng vào lúc Cảnh Dạ

Lan tưởng chừng như mình bị cắn thì Hiên Viên Khanh Trần đứng bên cạnh

đã vung tay lên chém tới hỏa liên. “Rột roạt” một tiếng, đầu con rắn rơi xuống, mùi tanh hôi lan tỏa khắp căn phòng.



- Ngươi không sao chứ?! – hắn cầm lấy tay Cảnh Dạ Lan, bối rối hỏi.

Vừa rồi nàng lâm vào cảnh nguy hiểm nhưng lại không chịu chấp nhận sự

giúp đỡ từ hắn.



- Ngươi không cần lo, ngươi cút đi! – nàng giận dữ mắng, dùng sức

giãy tay hắn ra. Tuy rằng hắn đột nhiên làm vậy khiến cho nàng giật mình nhưng người khiến nàng gặp nguy hiểm chẳng phải chính là hắn sao?!



Cảnh Dạ Lan nhìn tới mặt đất, thân mình hỏa liên còn chưa ngừng vặn

vẹo, thực ghê tởm. Có điều có gì đó rất kỳ quái! Nàng liếc mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần một cái rồi bước qua cái xác của hỏa liên muốn nhanh

chóng rời đi.



- Mị Nô, không được động! – hắn mở to mắt, kinh hô một tiếng nhưng đã muộn rồi.