Tù Phi Tà Vương

Chương 79 : Vì sao ngươi không nói?

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Vô Ngân nở nụ cười, “Vô Ngân lo lắng cho đứa con nối dòng của Vương

gia.” Ánh mắt yêu mị đảo qua bọn họ. Chỉ khoảng nửa khắc hắn đọc trong

mắt Hiên Viên Khanh Trần đang muốn nói cái gì.

“Đứa nhỏ tốt lắm, cảm ơn ngươi đã quan tâm. Nếu không có chuyện gì ta với Vương gia sẽ không phiền tới ngươi.” Cảnh Dạ Lan ôn nhu nói, cùng

lúc dặn dò Tiểu Khả bên người.



Tuy nàng nói vậy nhưng Vô Ngân vẫn ngăn cản đường đi của nàng. “Ngươi còn chuyện gì muốn nói à?” Cảnh Dạ Lan cố kiên nhẫn.



“Vương phi không thể đi.” Lời nói của hắn không chỉ lạnh nhạt, mà còn kiên quyết dị thường.



Nàng nhíu mày lại, chết tiệt, xui tận mạng mới gặp phải hắn mà. Cảnh

Dạ Lan đẩy nhẹ Hiên Viên Khanh Trần, ý muốn hắn nói cái gì đó.



“Cô vương cùng Vương phi đi ra ngoài, sẽ không có việc gì đâu.” Hắn chậm rãi mở miệng nói.



Nhưng mà Vô Ngân lại lạnh lùng nói một câu, “Vương gia vẫn chưa nói cho Vương phi sao?”



Nói cho nàng cái gì? Cảnh Dạ Lan sửng sốt, nhìn lại Hiên Viên Khanh

Trần liếc mắt một cái, mà hắn vẫn giương mắt nhìn phía trước, mấp máy

nhanh bạc môi không nói được lời nào.



“Ngươi muốn nói cái gì?” Lời nói của Vô Ngân làm cho nàng cảm thấy bất an.



“Vô Ngân…” Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên mở miệng.



“Vì sao ngươi không nói? Vương phi nên biết chuyện này.” Hắn không

nhìn Hiên Viên Khanh Trần mà nhìn Cảnh Dạ Lan nói, “Xem ra Vương gia đã

không nói cho Vương phi biết sự tình. Nhưng Vô Ngân đây là đại phu, phải có trách nhiệm phụ trách đứa con nối dòng của Vương gia.”


không nên lừa gạt ta.” Nàng gắt gao cắn chặt khớp hàm, ngăn không cho

nước mắt hạ xuống.



***



Trong bóng đêm, Ngọc Thần Cung một mảnh hắc ám, Hiên Viên Khanh Trần

đứng trên cầu nhìn về hướng kia, ánh mắt lạnh như băng không nói lời

nào.



“Nếu đã đến đây, sao không nói gì mà lại đứng ở đây ? Vô Ngân đứng ở phía sau hắn nói.



Thật lâu sâu hắn mới mở miệng nói, “Từ khi nào ngươi trở nên tàn khốc hơn ta vậy?”



“Từ khi nào à? Ta vẫn vốn là như vậy a!” Vô Ngân tuyệt đối không để ý đến lời nói của hắn. “Ta biết là ngươi đang trách ta hôm nay không nên

tự ý nói cho nàng biết hết nguyên nhân.” Hắn nhún nhún vai, “Nhưng ta là đại phu, vì thế không nên giấu diếm cái gì.”



“Không, ngươi làm như thế, ta có thể hiểu được.” Hiên Viên Khanh Trần thở dài nói. Thời điểm hắn đi đến nơi đó mang cho Cảnh Dạ Lan bát dược

ấy, hắn vốn tính sẽ không nói cho Cảnh Dạ Lan biết. Hắn là như vậy, làm

việc gì cũng đều không giải thích đối với bất luận kẻ nào. Chỉ cần hắn

thấy việc đó là đúng thì sẽ xuống tay làm.



Vô Ngân đi đến trước mặt hắn, khoát lên đầu vai hắn, lộ ra biểu tình

bất cần đời, cùng song vai Hiên Viên Khanh Trần đứng. Y đã quá rõ Hiên

Viên Khanh Trần, sớm đã dự đoán được Hiên Viên Khanh Trần sẽ đối đãi với Cảnh Dạ Lan như thế nào. Hắn cùng nàng thuộc cùng một dạng kiểu người,

chỉ biết mang đến càng nhiều thương tổn lẫn nhau .



Khanh Trần, tại sao ngươi không thấy rõ được nội tâm của chính mình, lúc nào cũng tự tổn thương chính mình…