Tù Phi Tà Vương

Chương 80 : Tâm địa tàn độc

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Đã lâu không đến nơi này, Vô Ngân đẩy đại môn cũ kỉ, nghe nó phát ra

tiếng vang nặng nề, trong lòng đột nhiên im lặng, hắn nghĩ mình sẽ không tiến vào nơi này lần nào nữa. Từ sau khi hắn xuất sư lúc mười bốn tuổi, hắn không nghĩ hắn sẽ vào lại nơi này một lần nữa.



Bên trong không gian to như vậy, ngọn đuốc trên đỉnh được điểm sáng , bốn tường tường được chiếu sáng ngập trong một lớp bụi , những chiếc

giá chứa những điển tịch trĩu nặng, trong sáu năm hắn đã xem hết toàn bộ chúng, hơn nữa đã đọc chúng đủ để hắn dùng, hắn lại không ngờ hắn vẫn

gặp phải chuyện tình khiến hắn hết đường xoay sở.



Hiên Viên Khanh Trần a, Hiên Viên Khanh Trần, Vô Ngân ta nên thiếu của

ngươi, vừa muốn một lần nữa đến nơi đây như từ trước bắt đầu học tập.

Nhìn bộ sách trước mắt, hắn tuy rằng có thể đọc thuộc làu làu mỗi bản,

nhưng hắn muốn xem lại từ đầu, hy vọng có thể tìm được phương pháp mới

trong những hàng chữ.



“Vô dụng, ngươi cần gì phải tiêu phí nhiều tâm tư như vậy để cứu một

con người sắp chết cùng nguyên bản vốn không nên đến thế giới này.” Âm

thanh kiều mị vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cho Vô Ngân nhíu

mi.



« Vì sao ngay cả ngươi cũng đến đây ? » Hắn xoay người nhìn trước mắt thổi một mảnh hồng, « Có cái gì thì nói trong Vương phủ, sao lại làm

phiền ngươi chạy đến nơi đây » Trên mặt hắn tươi cười mị hoặc, cung kính đứng trước mặt người đó, hơi hơi cúi người nói.



« Ngươi cần gì phải đối đãi với ta như vậy ? Nói như thế nào thì

ngươi cùng ta đều được dạy dỗ bởi cùng một người, ngươi là vị sư huynh

mà ta sùng kính a. » Người đó thản nhiên cười, đôi mắt đen sáng vui vẻ

làm làm xung quanh trở nên rực rỡ .



« Nhiều lời, nơi này chỉ có ta và ngươi, ngươi không sùng kính ta thì còn có thể sùng kính ai ? » Vô Ngân càng cười càng trong sáng, không

chút khách khí nói.



« Tính tình của ngươi một chút cũng không thay đổi. » Nàng lắc đầu,


« Ngươi lại muốn làm cái gì ? » Vô Ngân nhíu mày, Tô Tĩnh Uyển muốn

cái gì đó cho đến bây giờ đều là tình thế bắt buộc, hắn cũng hiểu cho dù chính mình không cứu được Hoa Mị Nô , nàng cũng sẽ không bỏ qua các

nàng.



« Ta muốn làm cái gì ngươi cũng không được xen vào, ta chỉ là muốn

trước đó nói với ngươi một tiếng, chúng ta không thể nào làm chung, nếu

ta có thực sự làm cái gì thì ngươi không được nhúng tay vào. Như vậy là

được. » Chỉ cần không có Vô Ngân xen vào, Hoa Mị Nô liền nằm trong tay

Tô Tĩnh Uyển.



« Ngươi không sợ sau khi Khanh Trần biết sẽ giết ngươi sao ? » Tô

Tĩnh Uyển tưởng gì, Vô Ngân biết đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng), bao

nhiêu thứ nàng đều làm như vậy, nhưng chỉ cần không cần xâm phạm đến lợi ích của hắn, hắn cũng sẽ không vô cớ trở mặt với nàng.



Tô Tĩnh Uyển cười ánh mắt như trăng rằm, « Hắn sẽ không giết ta. Nếu

không ta, tâm can bảo bối của hắn có thể còn sót lại một hơi sống tới

bây giờ sao ? »



Nàng cũng không nói gì sai, mấy năm nay hắn không tìm được phương

pháp có thể trị tận gốc, chỉ có thể dựa vào dược vật tạm thời làm cho

người kia duy trì mạng sống, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu.

Hiện tại hoả liên duy nhất đã mất đi, bây giờ Khanh Trần hắn đại khái

chỉ còn ôm hy vọng vào một người.



Tô Tĩnh Uyễn thấy Vô ngân không nói gì, cười khẽ, «Quyết định rồi

nha, sư huynh không thể đổi ý ! » Nàng di chuyển lả lướt, nhanh nhẹn mà

đi, chỉ để lại Vô Ngân vẻ mặt ảm đạm ngây ngốc nhìn điển tịch trong tay.