Tù Phi Tà Vương

Chương 91 : Thống khổ

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Trong phòng u ám, Hiên Viên Khanh Trần vẫn im lặng ngồi bên cạnh Cảnh Dạ Lan

đang hôn mê, ngón tay thon dài vẫn vuốt ve mái tóc của nàng.

Hắc khí trên mặt hắn dường như tăng lên so với lúc trước:

-

Ngươi hãy chờ cô vương, cô vương đã tìm được cách cứu ngươi. Không có sự cho phép của cô vương thì ngươi không được rời khỏi cô vương!

Hắn ôm lấy cơ thể gầy yếu, vô lực của Cảnh Dạ Lan vào lòng, và nàng không

thể giãy dụa như lúc trước. Trong cơn mê man, đôi mày nàng khẽ nhíu lại, trên khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt khiến Hiên Viên Khanh Trần không khỏi cúi đầu hôn lên chúng.

- Vương gia! – người hầu bưng tới thứ mà Hiên Viên Khanh Trần dặn dò.

-

Đi xuống đi! – hắn lệnh cho người hầu đi xuống, buông Cảnh Dạ Lan ra rồi đi tới bên thùng gỗ, bên trong cái thùng có cái gì đó đen ngòm đang

chầm chậm cử động. Hắn quyết định, kéo ống tay áo làm lộ ra cánh tay

trắng rạn sau đó đặt cái thứ đen ngòm kia lên.

Dường như thứ kia bị kích thích nên bất ngờ cắn lên tay Hiên Viên Khanh Trần, thân thể nó trướng lên vài lần, quẫy tung một hồi, quằn quại quấn lấy

làn da người; có lẽ đã bắt đầu hút máu đủ nên rơi bịch xuống từ cánh tay của Hiên Viên Khanh Trần. Hiên Viên Khanh Trần làm theo cách mà mình

vẫn làm, đó chính là dùng máu của mình để cho những thứ như thế này ăn.

Cả nữa ngày cố gắng, hắn đã đem mấy thứ trong thùng gỗ cho uống no máu sau đó mới phân phó:

-

Nói đại phu lấy thứ này phân lượng ra làm dược khống chế, nếu vương phi

có mệnh hệ nào thì cho bọn chúng đầu lìa khỏi xác! – lớn tiếng phân phó

người hầu xong, Hiên Viên Khanh Trần liếc mắt đảo qua hơn mười người đại phu bên ngoài.

-

Dạ!. vương gia! – người hầu áp đại phu đi xuống. Đây là những đại phu

giỏi nhất thành Bắc An, trong một đêm đều bị Hiên Viên Khanh Trần ra
Chết tiệt! Hiên Viên Khanh Trần nhìn vết nước bị hắt đổ, trong mắt như phun

ra lửa muốn thiêu đốt người nàng. Hắn kéo nàng vô lực ngã phịch vào lòng mình, đôi mắt ngang bướng bất tuân kia càng khiến cho hắn phát hỏa.

- Ngươi không uống sao có thể giết cô vương? – hắn cúi người nói bên tai nàng, giọng điệu đùa cợt.

- Ta nhất định sẽ làm được! – nàng không cam lòng yếu thế mà đáp lễ.

-

Được lắm, vậy hãy cho cô vương thấy ngươi có thể quật cường tới khi nào! – hắn đứng bật lên. – Ngươi nghe cho rõ, nếu không giết chết được cô

vương thì hãy tự kết liễu mình trước đi!

-

Ngươi yên tâm! Ta sẽ cho ngươi được toại nguyện! – nàng thực muốn cho

hắn một cái tát để xóa sạch ý cười trên khuôn mặt kia. Những ôn nhu

trước kia của nam nhân này rốt cuộc chỉ là giả dối, người hắn muốn cứu

là Thu Thủy, còn nàng chỉ là một nô lệ để thử thuốc cho hắn và đứa nhỏ

cũng chỉ là một thứ ngoài ý muốn của hắn! Giữa hai người không có tình

cảm, yêu thương nhưng nghĩ vậy vẫn khiến cho tim nàng đau thắt!

-

Chỉ cần ngươi uống thuốc điều độ thì một ngày nào đó ngươi sẽ đạt thành

mong muốn! – Hiên Viên Khanh Trần nói rồi đi ra cửa phòng, không một lần quay đầu.

Không lâu sau, trong căn phòng im ắng có tiếng khóc nức nở vang lên, trong

một khắc hắn vì nỗi đau của nàng mà cảm thấy một tia thương tâm. Miên

man suy nghĩ, trong lòng hắn thầm nói với chính mình nàng chính là một

thứ thuốc dẫn không thể thiếu với Thu Thủy, nhất thời vẻ mặt thống khổ

vô cùng.