Tù Phi Tà Vương
Chương 92 : Chỉ muốn chết đi
Ngày đăng: 06:25 19/04/20
Tới khi Vô Ngân bôn ba mệt mỏi trở về thì Hiên Viên Khanh Trần đã ngồi
trong cung chờ y, trên khuôn mặt tái nhợt kia chỉ có đôi mắt màu vàng
yêu dị là còn sáng chói như trước.
- Ngươi đã trở lại! – hắn bình tĩnh nói rồi nhìn Vô Ngân, hàng mày đang nhăn chặt lại chốc chốc dãn ra.
-
Nếu ta không trở lại thì ngươi chết thế nào cũng không biết! – Vô Ngân
tức giận quát váng lên với hắn. Ngay sau đó y bắt mạch cho hắn, mày rậm
khóa chặt lại với nhau. – Rốt cuộc thì ngươi đã dùng bao nhiêu máu chứ?
Hiên Viên Khanh Trần lắc đầu:
- Ta không có đếm.
-
Không đếm?! – Vô Ngân như phát hoảng. – Ngươi có biết là dù ngươi có ăn
tất cả những dị thảo khắp thiên hạ này thì ngươi vẫn chỉ là một người
bình thường. Mỗi ngày ngươi dùng máu của mình để chế thuốc thì liệu
ngươi còn có được bao nhiêu máu chứ?
- Cho nên ta mới mạo hiểm phái người đi, dù có bị ngươi mắng thì vẫn muốn ngươi về trước. – hắn lạnh nhạt trả lời Vô Ngân.
- Hừ, bảo ta quay về là để nhìn người quy thiên như thế nào đúng là không có sai mà!
- Chẳng phải ta vẫn còn mạnh khỏe trước mặt ngươi sao?! – Hiên Viên Khanh Trần đứng dậy vỗ vỗ bả vai Vô Ngân.
Vô Ngân quắc mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi mới trầm giọng hỏi:
-
Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi hao hết tâm tư cứu nàng chẳng lẽ chỉ vì nàng là thuốc dẫn cho Thu Thủy hay là có lý do nào khác? – con
ngươi u lượng nhìn chằm chằm vào mắt Hiên Viên Khanh Trần.
Thần sắc hắn bối rối, né tránh ánh mắt dò hỏi của Vô Ngân rồi chậm rãi mở miệng nói:
-
Thu Thủy bị tra tấn nhiều năm nay, ta cũng vì thế mà cưới Tô Tĩnh Uyển.
Ngươi cũng biết ta trước sau như một không cam lòng bị Tô gia chế ước;
bây giờ có nàng không chỉ Thu Thủy có hy vọng mà ngay cả ta cũng có thể
thoát khỏi nữ nhân kia! – nói tới Tô Tĩnh Uyển, ngữ điệu của hắn biến
lạnh. Ngươi dám đùa bỡn giở trò trước mắt cô vương, việc này nên cẩn
Vô Ngân phải quay mặt đi nơi khác.
Dù
là một người nữ nhân yêu thương Hiên Viên Khanh Trần hay là được hắn yêu thương đều có kết cục là đau khổ. Bởi vì người nam nhân trước mắt này
căn bản không hiểu làm thế nào để yêu thương một người. Khanh Trần,
ngươi luôn nói mình là người không có trái tim, máu lạnh, vô tình; nếu
đúng là như vậy thì sao ngươi lại còn thấy phiền lòng, lo lắng? Ngươi
lại tiếp tục thờ ơ và không chịu nhìn rõ nổi lòng của mình, và khi đó
người bị tổn thương lớn nhất chính là ngươi thôi…
Đau quá! Trong đêm tối, Cảnh Dạ Lan ôm chặt chính mình, không hiểu sao một
cảm giác đau đớn vây khắp cả người nàng, từng trận nhức nhối nhói lên
dai dăng dẳng làm cho nàng phải cuộn chặt mình lại, không ngừng quằn
quại trên giường. Nàng vẫn cắn chặt môi, không chịu kêu ra một tiếng
nào. Từ khi còn nhỏ tới nay, lúc nào nàng cũng một mình chịu đựng tất
cả, đối mặt với tất cả, không có một ai tới chia sẻ cùng nàng.
Từ
lúc đó cho tới tận lúc này khi thân đã tách ra ở hai không gian thì nàng vĩnh viễn đều là một người nhưng cuối cùng thì những người mà nàng quan tam nhất đều bỏ nàng mà đi.
Quỷ Túc, Tiểu Khả, cục cưng… Trong lòng nàng thầm niệm lại tên của bọn họ,
thân thể và trái tim đều đau đớn khiến cho nàng có ý định muốn được mãi
mãi ngủ say, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
-
Ai `~~~~ – một tiếng than nhẹ vang lên, sau đó có người ôm nàng vào
trong ngực. – Đau tới mức này mà ngươi vẫn không chịu kêu la một tiếng
sao?
Là
hắn?! Cảnh Dạ Lan có chết cũng không quên được giọng nói của hắn, nàng
thúc mở đôi mắt, thân thể vì căm tức mà run lên. Trong đêm đen, cặp mắt
yêu dị kia có điểm thân thiết làm cho nàng không khỏi cười lạnh.