Tù Phi Tà Vương
Chương 96 : Đánh cược
Ngày đăng: 06:25 19/04/20
Cược một lần? Hiên Viên Khanh Trần nheo mắt, hình như đối với đề nghị của
Cảnh Dạ Lan thì hắn có điểm bất khả tư nghị, đồng thời nó khơi mào sự
hứng thú của hắn nữa.
Đôi mắt màu vàng yêu dị của sắc vẫn sât sắc như nhìn thấy hết thảy mọi thứ
phía trước, vì hắn hoàn toàn hiểu rõ con mồi ngay trước mắt mình nên chỉ cần chờ đợi một thời cơ thích hợp mà thôi.
-
Vương gia có dám cược một lần không? – cằm Cảnh Dạ Lan hơi hơi nhắc lên
khiêu khích nhìn hắn, đôi mắt linh động mà sâu thúy, lãnh liệt, tất cả
đều thu hết vào tầm mắt của Hiên Viên Khanh Trần.
Hắn vẫn còn nhớ rõ một lần nàng vụng về quyến rũ khiến hắn thiếu chút nữa
cầm giữ không được, cuối cùng thì hắn đã để nàng nắm được thời cơ chủ
động. Tuy rằng nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong dự đoán của hắn
nhưng hắn vẫn không thoát khỏi sự rung động từ những hành động lớn mật
của nàng.
Sự
tự tin của nàng, sự gan dạ, sáng suốt và dùng từ của nàng, còn có cả thứ quyết tâm muốn trốn thoát nữa, chúng đều làm cho Hiên Viên Khanh Trần
phải nhìn nàng với ánh mắt khác xưa.
-
Ngươi đúng là một nữ nhân kỳ quái và thú vị, vượt qua cả sự hiểu biết
của cô vương về ngươi! – hắn ôm nàng, nằm xuống bên mép giường rồi
nghiêng mặt nhìn đôi mắt Cảnh Dạ Lan.
Thân thể Cảnh Dạ Lan bị kiềm hãm, theo bản năng muốn lui về sau nhưng lại bị cánh tay của hắn vây chặt lại. Bàn tay to rộng ấm áp của hắn dán vào
sau lưng nàng khiến cho thân mình đơn bạc mảnh khảnh của nàng cảm nhận
được một tia nóng; nhưng khi nghĩ tới bàn tay của hắn nhuốm đầy máu của
Tiểu Khả và đứa nhỏ thì nàng lại sinh ra chán ghét, ghê tởm vì bị hắn
chạm tới. Nàng cảm giác như vết máu kia đang dính lên lưng mình khiến
cho thân thể vốn đau đớn của nàng càng thêm khó chịu và thêm đau.
-
Ta đang nói chuyện nghiêm túc với vương gia, ngươi… – nàng căng cứng
thân thể, gắng gượng chống đỡ không chịu gần gũi đụng chạm tới tấm ngực
-
Vì sao ngươi dám khẳng định như vậy, sap không phải là ngươi sẽ yêu
thương cô vương chứ? – đồng mâu hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng như muốn
nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng. – Nhưng mà, nếu ngươi yêu thương cô
vương thì lại sống không bằng chết!
- Chúng ta có thể mở mắt mà nhìn xem! – nàng nói lại một lần.
Hiên Viên Khanh Trần, ta tuyệt đối sẽ không yêu thương ngươi! Tận đáy lòng
Cảnh Dạ Lan cười lạnh, đến cuối cùng để xem ai yêu ai, ai quy lụy ai, ai sống không bằng chết? Tất cả đều là một con số bí mật, không một ai
biết trước. Nhưng Hiên Viên Khanh Trần ngươi làm sao biết được ngươi có
thể mãi mãi là người nắm chắc thắng lợi được sao?
Hắn vươn ngón tay bị nàng cắn thương kìm ở môi nàng:
- Hoa Mị Nô, cô vương đồng ý đánh cược với ngươi nhưng mà cô vương muốn có thêm một điều kiện!
- Điều kiện gì? – nàng biết là tên khốn này không bao giờ nói chuyện đơn giản, tốt đẹp được.
-
Ngươi nói là cần một kỳ hạn, cô vương định thời gian là sáu tháng cho
tới cuối năm, nếu ngươi thật sự có thể khiến cho cô vương yêu ngươi thì
tất cả mọi chuyện đều làm theo quyết định của ngươi.
- Nếu ta thua thì tùy ý ngươi xử trí! – Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói.
-
Nhưng trước đó ngươi không được cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của cô vương! – hắn cúi người, loáng cái cắn lên vành tai nàng. – Bao gồm cả trách
nhiệm là một vương phi của ngươi! – hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến
cho thân thể Cảnh Dạ Lan tê tái như bị điện giật vậy.
Đúng quà một điều kiện xấu xa, đê tiện! Nàng cong người, để mặc hắn ôm vào ngực:
- Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi không thể ép buộc ta, bằng không chính ngươi tự động nhận thua đi!
- Cô vương chưa bao giờ thất bại dưới bất cứ kẻ nào!
- Còn có một chuyện nữa! – Cảnh Dạ Lan cẩn trọng nói.
-Chuyện gì? – hắn thì thầm.
- Ta không cần đứa nhỏ, ta không cần có con của ngươi! – nàng đột nhiên quay sang, đối mặt với Hiên Viên Khanh Trần.