Tù Phi Tà Vương

Chương 97 : Ngươi cũng phải đi!

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Không cần con của ngươi! Nàng nói chắc như đinh đóng cột nhưng trong đó hàm

chứa một tia đau lòng. Trước kia trả giá hết thảy vì những cố gắng của

bản thân, dù có thỏa hiệp thì đứa nhỏ vẫn không giữ được, tất cả như

nước chảy về biển đông. Nàng từng nghĩ rằng muốn sống với chính mình,

tạo dựng nên một cuộc sống đúng với khát vọng nhưng mà nàng lại không

được chiếu cố tới.

Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi buông lỏng cánh tay giam cầm nàng. Đứa nhỏ?

Chỉ e là nàng không biết thân thể của mình lưu lại độc tố rất khó có thể thụ thai. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn run lên. Nhớ tới nam hài bị bọc

bởi tấm vải trắng nhuốm màu nằm trong thùng gỗ ngày đó, nó chính là

huyết mạch tương liên duy nhất với hắn trên thế giới này thế mà hắn

chẳng có đủ dũng khí để nhìn nó dù chỉ một cái.

-

Cô vương đồng ý với ngươi! – hắn nói xong thì đứng dậy, nhìn ra trong

mắt Cảnh Dạ Lan chớp động sau đó nàng quay mặt đi, thân mình đơn bạc

quật cường đưa lưng về phía hắn không nói một lời.

Nàng không ngờ Hiên Viên Khanh Trần lại đáp ứng nhanh chóng như vậy, nếu

nàng vẫn muốn lưu giữ hơi ấm của bàn tay kia mà kết cục chỉ có một thì

nàng không muốn gì nữa; ít nhất là nàng có thể trốn tránh khỏi người

nhân này.

Ta

sẽ không cho ngươi có thêm một cơ hội nào dùng những người mà ta quan

tâm, yêu thương để uy hiếp, thương tổn tới ta! Có lẽ vì thân thể đau đớn quá mà lòng nàng dường như cũng đau lên theo; nàng cố dùng sức ôm lấy

chính mình, cuộn tròn người lại. Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình để

tồn tại, sống sót!

Nàng không hề quay đầu lại nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang đứng bên giường
Hiên Viên Khanh Trần không đáp, ngược lại đi tới cầm lấy cây lược gỗ trong tay nàng giúp nàng chải tóc.

- Ngươi tránh ra, tự ta làm lấy! – nàng nói rồi muốn giật lại cây lược song bị hắn ngăn lại.

-

Chính ngươi nói cô vương không được bức bách muốn ngươi nhưng không có

nói cô vương không được làm những chuyện khác. – hắn cười tà mị, nàng im lặng không phản kháng.

Ngón tay chạm tới, như mặt nước mềm dịu, mang theo cảm giác man mát nhè nhẹ, một mùi hương lượn lờ trong không khí. Mái tóc dài nằm im trong tay hắn được búi lên gọn gàng, hắn tùy tay cài lên một cây trâm cho nàng.

Trong gương đồng, ánh mắt của nàng và hắn tương đối, đồng thời hiện lên trong mặt gương là một dung nhan tuyệt sắc.

-

Thứ tầm thường! – nàng buột một tiếng. Hắn tặng không ít đồ trang sức

quý báu, nàng cũng không có trả lại mà đem chúng cất đi để chuẩn bị dùng trong lúc chạy trốn sau này!

-

Thứ tầm thường?! – hắn cười. – Trên thế gian này có cái gì mà không tâm

thường? – không đợi Cảnh Dạ Lan đáp lại, hắn kéo nàng lên nói như ra

lệnh. – Mau thay y phục rồi theo cô vương ra ngoài.

Không lâu sau Cảnh Dạ Lan thay quần áo xong bước ra, bộ y phục cưỡi ngựa màu

đỏ thắm làm nổi bật hai gò má nàng, nhìn qua thực khiến cho người ta say lòng, bồn chồn tay chân. Trong mắt Hiên Viên Khanh Trần hàm chứa ý

cười:

- Ngươi muốn cưỡi ngựa!?

- Đúng thế!

- Lại đây! – hắn vươn tay, kéo Cảnh Dạ Lan tới bên cạnh và chỉ vào một con ngựa cách đó không xa.

-

Là nó! – nàng lạnh nhạt nhìn hắn. Đây là một con ngựa rất tuyệt, trong

cuộc sống Hiên Viên Khanh Trần đối đãi với nàng không thiếu cái gì nhưng hắn kỵ nhất chính là thứ này, trừ bỏ ngoài hắn thì không có một ai khác có thể khống chế nó.