Tù Phi Tà Vương

Chương 98 : Thích nơi này không?

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


-

Ngươi cưỡi cùng cô vương! – đột nhiên hắn ôm nàng đi tới phía con ngựa.

Hắn ôm rất nhanh, mỗi một bước ánh mắt hắn không hề rời khỏi khuôn mặt

Cảnh Dạ Lan, thậm chí khóe miệng cong gợi lên ý cười thản nhiên.

Hừ, sợ nàng cưỡi ngựa bỏ trốn chứ gì! Bây giờ mỗi một khắc Hiên Viên Khanh

Trần ở cùng chỗ với nàng thì còn phải nghiêm khắc phòng bị để không để

cho nàng có cơ hội chạy trốn.

-

Ta có chạy cũng không thoát, vương gia cần gì phải lo lắng?! – nàng nói

đùa cợt. Tâm tư kín đáo của Hiên Viên Khanh Trần đúng là nằm ngoài dự

kiến của nàng, không có hành động gì với nàng nhưng cũng không cho nàng

một cơ hội có thể trốn đi.

-

Ngươi đó, đúng là một tiểu yêu tinh có cánh nhưng mà cô vương lại thích

nhất là được bẻ gãy chiếc cánh của những kẻ muốn bay đi! – hắn cười tà

mị, cánh tay bên hông nàng khẽ nhéo một cái.

- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan trừng mắt nhìn hắn. Xưa nay nàng sợ nhột, ngay cả cái nhược điểm nho nhỏ này cũng bị hắn phát hiện được.

Hắn mặc kệ Cảnh Dạ Lan trừng to mắt liếc mình đầy căm tức, chỉ lạnh lùng

lót một miếng da cừu vào yên ngựa rồi đem nàng đặt ở lưng ngựa sau đó

mới xoay người nhảy lên.

-

Tính tình của Mặc Câu rất ngang ngược, nó không thích người lạ cưỡi mình nhưng mà có cô vương ở đây thì ngươi không cần lo lắng. – một tay hắn

cầm dây cương còn một tay thì ôm lấy eo nàng, cơ hồ đem nàng nhét vào

trong ngực mình. Cằm hắn tựa vào đầu vai nàng, miệng dán vào bên tai

nàng, nói thầm.

-
- Nơi này là chỗ nghỉ chân của cô vương. Tuyết cốc!

Chỗ nghỉ chân? Từ khi đi theo hắn thì Bắc An là một nơi lạnh vô cùng, mà

tới mùa đông thì càng rét lạnh hơn, thế mà cốc lý này lại có nhiệt độ

khác hẳn với bên ngoài. Xung quanh hành quán được thiết kế rất chu toàn, có gieo trồng đủ loại hoa cỏ càng khiến cho nàng không thể tin được.

Một nơi xa hoa, kỳ lạ như thế này phỏng chừng ngay cả hoàng thượng cũng

không được hưởng thụ qua. Hiên Viên Khanh Trần là đệ đệ của đương kim

hoàng thượng nhưng thấy hắn bị phân công tới một nơi lạnh lẽo, khắc

nghiệt như Bắc An thì có thể đoán được là quan hệ giữa hắn và hoàng

thượng không có hòa hợp. Hắn lại còn tự xưng là cô vương, chiếu theo lẽ

thường mà nói thì cái này là đại bất kính đắc tội, thế mà hắn còn thoải

mái mà hưởng thụ như vậy.

- Thích nơi này không? – hắn thấy ánh mắt Cảnh Dạ Lan không ngừng đánh giá bốn phía.

-

vương gia, ngươi dẫn ta tới nơi này không sợ một ngày nào đó ta sẽ báo

với hoàng thượng là ngươi sống quá xa hoa, hơn nữa còn có mưu đồ, dã tâm sao? – nàng nhìn Hiên Viên Khanh Trần, nhoẻn miệng cười.

Hắn bật cười ha hả, giống như nghe những lời Cảnh Dạ Lan là một câu chuyện tiếu lâm vậy:

-

Hắn biết cũng tốt, không biết cũng được, co vương thích như vậy; hơn nữa ngay cả ngươi mà hắn cũng đưa tới cho cô vương thì ngươi còn trông đợi

tới ngày có thể trở về sao?

Hàng mi cong vút của nàng khẽ chớp động, ý cười càng sâu:

-

vương gia, ta nói rồi, mọi chuyện không thể nào lường trước được! – nói

xong, nàng tiêu sái bước tới dãy hành lang gấp khúc. Hiện tại nàng nghĩ

không ra Hiên Viên Khanh Trần mang nàng tới nơi này là có mục đích gì.