Tù Phi Tà Vương

Chương 99 : Lại nổi điên cái gì vậy chứ?!

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Cảnh Dạ Lan được an bài tới Đông Chi uyển, nàng mới đi vào tới cửa uyển thì

đã kinh ngạc vì khu vườn trồng đầy hoa mai, màu mai vàng chói mắt rực

rỡ, cái này có lẽ vì Hoa Mị Nô mà chuẩn bị.

Gần đây, trong giấc mộng của nàng không còn xuất hiện những đoạn ngắn liên

quan tới chuyện giữa Hoa Mị Nô và Hiên Viên Khanh Trần. Nàng không phải

là một người thích chĩa chân vào chuyện của người khác nhưng bây giờ

nàng bắt đầu thấy tò mò rốt cuộc thì giữa nàng ấy và Hiên Viên Khanh

Trần đã có những khúc mắc, mâu thuẫn gì.

Hiên Viên Khanh Trần đứng sau người nàng, nhìn nàng lẳng lặng đứng trong

vườn, ánh mắt chăm chú nhìn cây mai trước mặt. Nhớ tới lần Hiên Viên

Khanh Trần ôn nhu hiếm hoi đối với nàng cũng là dưới tàng cây mai, nghĩ

tới đó, nàng không hề phát giác được rằng trong mắt mình nổi lên nhu

tình.

Nàng đang nghĩ tới Tô Vân Phong sao? Từ thám tử thì hắn được biết Tô Vân

Phong chỉ vì biết nàng thích hoa mai mà sai người bí mật đi hơn trăm dặm đưa chúng tới Lan Lăng, cũng chỉ vì một nụ cười của nàng!

Trong đôi mắt màu vàng yêu dị nổi lên sự mất mát và phẫn nộ khiến hắn bực bội cầm lấy ly rượu uống một ngụm cạn sạch. Rượu lạnh như băng chảy xuống

yết hầu rồi xuống bụng lập tức nóng rực lên.

-

Sao ngươi lại tới đây? – Cảnh Dạ Lan nghe ra tiếng hắn, ngũ quan yêu mị

toát ra vẻ lạnh lùng. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn nàng, không nói gì, chỉ

có nhìn, mãi tới khi trong mắt hắn nổi lên một tia đau đớn khó phát

hiện. Chỉ một phát hiện nho nhỏ ngoài ý muốn này mà khiến cho Cảnh Dạ

Lan kinh ngạc không thôi.

-

Không có chuyện gì, ta muốn nghỉ ngơi, ta mệt rồi! – nàng nói, cũng là

hạ lệnh đuổi khách. Mỗi khi nàng nói câu này thì Hiên Viên Khanh Trần
chứ? Nàng muốn giết hắn, lúc ngồi trên lưng ngựa hắn đã đoán được ý đồ

này của nàng!

Đúng thế, giữa nàng và hắn chỉ có cừu hận mà thôi! Định ra cái ước định quỷ

quái kia chỉ vì hắn không cam lòng thất bại trước nàng, và cũng bắt đầu

từ thời khắc đó thì Hoa Mị Nô nàng chỉ có thể là chính mình!

Cảnh Dạ Lan đã đứng bên cạnh vách núi đen ngòm, tuyết rơi xuống theo vách

đá; khi quay đầu nhìn xuống vực sâu không đáy này lại làm cho nàng chợt

nghĩ tới một chủ ý.

-

Ngươi không tuân thủ ước định, nếu ngươi còn bước tới thì ta sẽ nhảy

xuống dưới, để xem ngươi làm thế nào cứu Thu Thủy! – nàng lớn tiếng nói, thân mình hình như khẽ lạnh run lên.

-

Nếu ngươi nhảy xuống thì cô vương cũng sẽ tìm được thi thể của ngươi.

Nếu vì ngươi mà làm cho Thu Thủy xảy ra chuyện gì thì cô vương sẽ nghiền ngươi thành tro bụi! – hắn lo lắng nàng sẽ ngã xuống, thế mà nàng lại

dùng Thu Thủy để uy hiếp hắn, điều này càng khiến hắn phải tăng thêm ngữ khí.

-

Được, cùng lắm thì thịt nát xương tan! – nàng giận dữ xoay người giả bộ

như sẽ nhảy xuống; còn ngón tay thì lặng lẽ nắm lấy đai lưng áo. Vừa rồi trong lúc vô tình nàng phát hiện cách miệng vực không xa có một gốc cây sinh trưởng, thoạt nhìn thì nó to như cánh tay của một người trưởng

thành; chỉ cần có thể bắt được nó thì có thể tạo cho mình một cơ hội

chạy trốn.

Nàng cân nhắc nhanh chóng, nhìn năng lực hiện tại của hắn thì nàng nắm chắc chín phần!

-

Mị Nô, không được! – hắn kinh quát rồi bất ngờ chạy nhanh tới muốn giữ

chặt nàng, đồng thời làm cho Cảnh Dạ Lan giật mình xoay người lại nhìn

hắn. Đúng lúc này nàng phát hiện một mũi tên nhọn đang bắn về phía mình!