Tú Sắc Nông Gia

Chương 109 : Gặp mặt

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Edit: Tuyentuyen



Beta: Tuyết Y



Lý Đại Trí ở trong thôn cũng coi như là một nhân tài, nhưng hắn lại không phải là một người kiêu ngạo, thích khoe khoang, dù nghĩ thế nào thì cũng không thể nào ngâm thơ ở ven đường được a. Đối với lời nói của Vương Tiểu Thảo, Loan Loan có chút hoài nghi. Có điều lời nói kế tiếp của Vương Tiểu Thảo lại khiến nàng nàng lờ mờ cảm giác được cái gì đó.



“Đại tỷ, tỷ thấy ngoại hình Lý Đại Trí nhìn không tệ phải không, lại là người đọc sách, cũng đến tuổi lập gia đình rồi, sao lại chưa nói chuyện hôn nhân vậy?”



Không nói đến yêu cầu của Lý Đại Trí, mà ngay cả cửa ải kia của mẹ Lý Đại Trí thôi thì Vương Tiểu Thảo cũng không qua được, nàng trực tiếp tạt cho Vương Tiểu Thảo một chậu nước lạnh, thản nhiên nói: “Trước không nói Lý Đại Trí, mà mẹ hắn yêu cầu rất cao, hai năm qua xem mặt không ít cô nương, nhưng không nhìn trúng một ai cả, vừa muốn người xinh đẹp, vừa phải hiền thục, lại biết lý lẽ hiểu chuyện, tài giỏi…”



Ngay lập tức Vương Tiểu Thảo lập tức im bặt, ngày hôm sau ăn xong cơm sáng thì nàng liền trở về.



Như vậy tốt hơn, tránh để cô nương này có tâm tư không nên có kia. Sau này Bách Thủ còn khó hiểu hỏi nàng: “Tiểu Thảo đã về rồi sao? Hôm qua muội ấy không phải nói là rất muốn ở lại đây sao?”



“Đúng vậy a, muội ấy chỉ nghỉ một đêm thôi, nghỉ rồi thì muội ấy cũng cần phải trở về nữa, ở nhà rất bận rộn mà.”



Tỷ muội này đúng là cùng một mẹ sinh ra mà, trước đây thân thể này cũng coi trọng Lý Đại Trí, không nghĩ rằng Vương Tiểu Thảo cũng hứng thú với Lý Đại Trí.



Vương Tiểu Thảo về nhà, Loan Loan có thể an tâm làm việc của mình, cây giống bắt đầu lớn lên, trong ruộng cũng mọc không ít cỏ dại, bọn họ ngoài phải nhổ cỏ ở hai mảnh ruộng nhà mình, còn phải quản lý luôn cả ruộng trước kia của ông nội Lai Sinh đã trồng nữa, nên bây giờ cộng lại trong nhà có năm mảnh ruộng, ba người mỗi ngày ăn cơm xong đều phải đi ra ruộng, không được nghỉ ngơi một chút nào, mất mấy ngày cuối cùng cũng tạm thời nhổ sạch cỏ.



Muốn thu hoạch tốt thì không thể lười biếng, thế nên cứ một thời gian cỏ dại bắt đầu mọc cao thì phải vào ruộng nhổ đi. Có điều cũng có nhiều người đi làm ruộng, mọi người làm việc trên những mảnh ruộng cạnh nhau, vừa làm vừa nói chuyện, kể nhà này có chuyện lục đục, rồi lại nói đến chuyện nhà kia.



Loan Loan nghe được không ít chuyện, mà chuyện mọi người nói nhiều nhất là lần trước suýt chút nữa Cát Sơn đã rat ay đánh mẹ Lan Hoa.



Nguyên nhân là bình thường mẹ Lan Hoa luôn thích tám chuyện nhà này nói chuyện nhà kia, ở ngoài đồng nói mấy lỗi sai của người ta, nói chuyện Cát Đại nổi giận. Trong thôn ai cũng biết Cát Sơn tính tình nóng nảy, hai vợ chồng họ ầm ĩ cãi nhau vài câu thì ngày hôm sau lại bình thường rồi.
Bách Thủ ngồi trong bếp ngó thấy Loan Loan ra khỏi sân, khóe miệng khẽ nhếch lên.



Sau khi đến sống ở nhà nàng một thời gian, Lai Sinh cũng khôi phục hoạt bát như trước đây, không có chuyện mỗi ngày lại thất thần lảm nhảm nói nhớ ông nội hắn nữa. Lúc nhà có việc thì hắn theo làm, còn lúc không có việc thì đi ra ngoài chơi.



Kể từ sau khi ông nội hắn qua đời, người trong thôn cũng đối xử tốt với hắn hơn một chút, trước kia lúc nào cũng sợ hắn đến làm loạn, nếu không phải là đuổi hắn thì cũng không để ý đến hắn. Bây giờ thấy hắn thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi một hai câu, đến lúc ăn cơm mà còn thấy hắn còn ở bên ngoài, thì có người còn cho hắn bánh hay thứ gì đó, nếu là người quen biết, lần đầu tiên hắn sẽ lấy, lần thứ hai thì hắn sẽ không bao giờ lấy nữa, người ta liền hỏi hắn : “Sao ngươi lại không lấy, lần trước không phải nói là ăn ngon sao?”



Lai Sinh bèn bài bản giải thích với người ta: “Ca ta nói, không thể lúc nào cũng ăn đồ của người khác, như vậy là không tốt.” Sau đó còn thêm một câu : “Ngươi mời ta ăn bánh, lần sau tẩu tẩu ta làm bánh ta sẽ mời lại ngươi ăn.”



Trước kia Lai Sinh chỉ biết làm loạn, luôn lấy đồ của nhà người khác, lúc nào lại hiểu chuyện như vậy? Còn biết ăn đồ của người thì phải biết mời lại người ta. Mọi người đều thầm than, không nhìn ra là vợ chồng Bách Thủ còn rất biết dạy dỗ a, Lai Sinh có thể đến nhà vợ chồng Bách Thủ là thật có phúc nha!



Ngay cả Dương Nghĩa Trí có một lần gặp Loan Loan cũng đã nói không ít lời tốt, ấn tượng của người trong thôn bây giờ với Loan Loan và Bách Thủ không chỉ là biết kiếm bạc nữa. Nhưng cuộc sống thanh nhàn của Loan Loan cũng không được hai ngày.



Hôm nay nàng đang định đi ra ngoài cắt rau cho lợn, thì Vương Tiểu Thảo lại đến, đi vào cửa liền vui vẻ kêu một tiếng: “Nhị tỷ.”



Loan Loan thấy trên lưng nàng còn đeo gùi, kỳ quái hỏi: “ Muội làm gì thế?”



Vương Tiểu Thảo lấy dao từ trong gùi ra, giơ lên trước mặt nàng nói: “Muội đi cắt rau cho lợn, nghe nói rau bên này ngon hơn, muội biết buổi chiều tỷ cũng phải đi ra ngoài nên liền sang đây xem xem.”



Loan Loan làm sao mà tin được, nhưng cuối cùng Vương Tiểu Thảo thật đúng là đi theo nàng lên núi cắt một gùi rau cho lợn trở về, trước khi về nàng ấy còn nói: “Tỷ, rau bên thôn nhà tỷ đúng là tốt tươi tốt hơn một chút thật đấy, ngày mai muội lại đến tiếp.”



Đi cắt rau cho lợn mà lại đi qua hai thôn, đây là lần đầu tiên đấy! Vài ngày sau đó, quả nhiên Vương Tiểu Thảo lại đến tiếp, có lúc, mấy ngày liên tiếp nàng ta đều đến, có lúc thì cách ngày mới đến.



Loan Loan nghĩ đến lời nói đêm đó, nên nàng vẫn lặng lẽ quan sát, nhưng cũng không phát hiện được chuyện gì khác thường. Vương Tiểu Thảo giống như chỉ thật sự đến cắt rau cho lợn, mấy ngày nay các nàng cũng không gặp Lý Đại Trí, mà Vương Tiểu Thảo cũng không có hỏi nữa.