Tú Sắc Nông Gia
Chương 110 : Ngã xuống sông
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
Edit: Tuyentuyen
Beta: Tuyết Y
Bất kể như thế nào, Loan Loan cũng không thể nào quen được người muội muội trước giờ không hề thân thiết lại đột nhiên đi theo nàng mỗi ngày thế này, nàng bèn nói: “Sau này muội đừng đến nữa, mỗi lần đến đây phí nhiều thời gian lắm, khi về nhà trời cũng tối rồi.”
Vương Tiểu Thảo sang đây cắt rau cho lợn quả thực về nhà hơi muộn hơn bình thường một chút, cũng không biết là mẹ nàng càu nhàu hay thế nào mà liên tiếp mấy ngày sau Vương Tiểu Thảo cũng không thấy tới nữa.
Thời tiết dần dần nóng lên, mùa đông thì còn có thể đốt than, mùa hè thời tiết nóng đến mức không chịu nổi nhưng cũng không còn cách nào khác. Thế là Loan Loan bèn nghĩ đến bột đá* ở hiện đại hay ăn, mặc dù không phải là thêm đá vào, nhưng vẫn thoải mái hơn nước lạnh uống thường ngày.
* bột đá: là cây tầm bóp họ cà hoa màu tím, khi sấy khô cà bột hạt ra loại phấn trắng pha nước được 1 loại thạch như rau câu có màu hồng nhạt… giống cây sương sáo và cây sương sâm của mình. (hình ảnh thạch bột đá sau khi nấu xong : http://images.meishij.net/p/20110707/130755238e485bcbe6216cccf34079cf.jpg)
Nguồn gốc của bột đá là một loại thực vật họ cà, toàn bộ cây này đều có thể dùng làm thuốc, trong ghi chép của y học hiện đại nói rằng trong cây có chứa thành phần giúp con người có thể an thần, long đờm, thanh nhiệt, giải độc, có công dụng trị ho, trị bệnh tâm thần, bệnh dại, cảm mạo, phong thấp đau nhức, ghẻ nấm; hạt dùng làm thuốc gọi là giả toan tương tử, có thể thanh nhiệt giải nóng, lợi tiểu, trị trúng gió, có công dụng tiêu viêm, hạ sốt, trị bệnh viêm khớp mãn tính, trị các loại triệu chứng viêm sưng lở loét mưng mủ, mụn nhọt. Hoa cũng có thể dùng làm thuốc gọi là hoa giả toan tương, trị trúng gió, tiêu viêm, trị viêm xoang mũi.
Cho nên, có thể tìm thấy tầm bóp ở một số tiệm thuốc. Mà bộ phận dùng để làm nước uống bột đá chính là hạt của nó, cũng chính là giả toan tương.
Nếu như có thể tìm được hạt cây tầm bóp, có lẽ ngày hè không những bản thân mình uống, mà còn có thể pha chút đồ uống mang đi bán, đặc biệt vào ngày mùa, trong lúc nóng bức có thể uống một ngụm đồ uống mát mẻ như thế, đây đúng là điều cực kỳ tuyệt vời.
Buổi sáng Bách Thủ đã đi săn thú, nên sáng sớm hôm sau, hai người liền đi chợ bán thú săn được, Loan Loan đi tới tiệm thuốc tìm, quả nhiên tìm được hạt Phở lạnh, trước tiên chỉ mua chút ít về làm thử thôi.
Sau đó hai người mua một ít hạt giống rau rồi trở về. Kể từ sau khi có xe trâu, đi chợ thuận tiện và nhanh hơn rất nhiều.
Vừa về tới cửa thôn, hai người đã nghe người ta nói Lai Sinh bị ngã xuống sông. Bách Thủ và Loan Loan bị dọa nhảy dựng, hai người vội vàng trở về nhà. Thấy Vương Tiểu Thảo và Lai Sinh đang đứng ngoài cửa. Quần áo trên người Lai Sinh có chút ẩm ướt, vũng nước đọng từ quần áo của hắn nhỏ xuống mặt đất lúc này đã khô một nửa, cũng không biết đã đứng bao lâu ở cửa rồi.
“Lai Sinh, sao đệ lại ngã xuống sông chứ?”
Hai người Loan Loan đi từ bờ sông không đi thẳng xuống núi, mà lại đi thẳng lên núi, đi được nửa đường, tí nữa thì gặp nhóm người bà mối Vương, nàng vội vàng kéo Vương Tiểu Thảo vòng qua một đường khác, sau đó mới tở về căn nhà trên núi trước kia.
Bà mối Vương đeo gùi vừa nói chuyện với mấy thôn phụ trong thôn, vừa kỳ quái nhìn hai người Loan Loan đi phía xa, hành động vừa rồi của hai người có chút ký quái, bình thường Loan Loan không như thế, bà còn hỏi người bên cạnh: “Mọi người nhìn xem, đó có phải là vợ Bách Thủ và muội muội của nàng không?”
“Ừ, hình như đúng là họ đấy!” có người đáp.
“Cô nương kia, lần trước bọn họ ừng tân gia ta đã gặp mặt, lớn lên nhìn rất được…”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía bờ sông, vừa đúng lúc lại gặp Lý Đại Trí, thấy hắn ướt hết cả nửa người, mấy người kinh ngạc hỏi: “Đại Trí, ngươi làm gì mà cả người ướt thế thế này? Không phải là nhảy xuống sông mò cá chứ?”
Lý Đại Trí xấu hổ cười cười nói: “Mới vừa rồi ở bờ sông giặt quần áo không cẩn thận trượt chân….” Rồi chỉ vào chậu quần áo vẫn chưa giặt xong, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, nói: “Ngay cả quần áo cũng chưa có giặt xong.”
“A, Đại Trí xấu hổ này, ở bờ sông có chỗ rêu cỏ mọc dài sẽ rất dễ trượt chân, ngươi xem quần áo đều ướt hết rồi, nhanh trở về thay đồ đi?”
Mấy phụ nhân mỗi người ngươi một câu ta một câu cười nói, mà bà mối Vương đứng ở một bên vẫn không mở miệng.
Loan Loan đưa Vương Tiểu Thảo thẳng lên ngôi nhà trên núi, may mà không có gặp ai. Đưa nàng ta vào phòng, Loan Loan bỏ gùi xuống, lại xuống núi, đi về nhà lấy bao bọc quần áo lại, Bách Thủ thấy bộ dáng gấp gáp vội vã của nàng, thì cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chỉ có nói một câu: “Đợi lát nữa nói sau đi.” Rồi cầm lấy bao quần áo đi lên núi.
Lên đến nơi, Loan Loan bảo Vương Tiểu Thảo thay bộ quần áo mình thường mặc vào, bởi vì dáng người Loan Loan cao hơn một chút, nên Vương Tiểu Thảo mặc thì hơi dài, nhưng hai người đều gầy nên nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra được điều gì.
Sau đó, hai người đeo gùi đi về nhà trong thôn, vừa vào nhà, trước Loan Loan đóng cửa sân lại, đưa gùi cho Bách Thủ, lại lấy cỏ vớt được ở sông ra: “……Ta nhìn thấy chúng phát triển tốt nên vớt một ít đem về, cũng không biết có cho lợn ăn hay không, chàng xem thử một chút đi.” Rồi xoay người gọi Vương Tiểu Thảo vào trong phòng.
Bách Thủ nghi hoặc nhìn quần áo trên người Vương Tiểu Thảo, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Loan Loan, trong lòng nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!