Tú Sắc Nông Gia

Chương 129 : Ngất xỉu

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Dương Nghĩa Trí vì chân bị thương nên không thể làm việc được, nhìn mọi người bận rộn ngoài ruộng, ông nằm trên giường mà giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, trong lòng ông thực sự ngột ngạt đến mức hoảng loạn, sau đó ông không màng đến sự phản đối của đám người Dương Khai Thạch mà chống gậy bước xuống giường, bởi vì cái nẹp của Loan Loan ở trên chân, nên cả chân ông đều cứng đơ, đi đứng rất chậm chạp.



Có lẽ vì không muốn để người nhà lo lắng, hoặc là ông cũng hy vọng nhanh chóng đi lại được để có thể giúp đỡ công việc, nên bản thân ông bình thường đi ra ngoài cũng rất cẩn thận.



Ngoại trừ đi lại trong nhà một chút, ông còn chống gậy ra ruộng xem xét khắp nơi, mọi người gặp ông đều cười chào hỏi.



“Thôn trưởng, hôm nay thời tiết rất tốt nha!”



“Thôn trưởng, ông có khá hơn chút nào không?”







Từng người đều nhiệt tình, người sau lại nhiệt tình hơn người trước, Dương Nghĩa Trí cũng vui tươi hớn hở trả lời mọi người: “Tốt tốt, trời tốt rồi thu hoạch cũng tốt a…”



Vì năm nay không may gặp ngập lụt, nên thu hoạch đương nhiên chênh lệch hơn một chút so với năm trước, trận mưa hơn mười ngày liên tiếp lần trước đã khiến cho mọi người lo lắng không thôi, thế nhưng thu hoạch chỉ bị tổn hại một chút cũng đã khiến mọi người rất vui mừng rồi!



Sau đó Dương Nghĩa Trí lại đi đến sân đập lúa, có người sợ ông bị ngã, nên khi trông thấy ông thì vội vàng vứt bỏ công việc đang làm đến đỡ ông lên sườn núi, sau đó ông cũng ngồi một bên ở sân đập lúa nhìn mọi người bận rộn, đồng thời cũng tán gẫu với mọi người. Nếu ai làm không đúng, hoặc là không chú ý, ông cũng không quên nhắc nhở họ.



Người lao động chính là như vậy, không chịu rảnh rỗi một khắc nào, cho dù hai tay hai chân không làm được, thì miệng cũng muốn xuất lực, như vậy mới cảm thấy vui vẻ an tâm.



Trong nhà Vương Thanh Sơn năm nay không chỉ có việc vui, mà cũng có thêm một người lao động, Cát Kim Lan – vợ hắn mới lấy mỗi ngày thức dậy sớm hơn cả mẹ hắn, không chỉ nấu cơm, còn theo mọi người cùng ra đồng làm việc. Động tác không chỉ thuần thục, mà sức cũng mạnh, đeo một gùi lúa to từ sân đập lúa đi thẳng một đường về nhà không hề nghỉ ngơi, xem ra ở nhà nàng ấy cũng thường làm việc.



Miệng nhỏ của nàng lại ngọt, trái một tiếng mẹ, phải một tiếng cha, gọi đến nỗi trong lòng mẹ Trường Thọ rất vui thích, khiến cho người bên ngoài ai cũng đều hâm mộ.


Trung thu coi như là đón một cái Tết nhỏ, lúc trở về Loan Loan tiện tay mua thêm mấy món điểm tâm, nàng mua ba quả táo, đây cũng là lần đầu tiên nàng đi mua hoa quả. Mà lúc đi ngang qua cửa một vài gia đình lớn, nàng trông thấy mỗi nhà đều treo đèn lồng màu đỏ, khiến cho bầu không khí Tết cũng nhiều hơn.



Trên đường trở về, họ tiện đường ghé tặng bánh Trung thu cho mẹ Loan Loan, mẹ Loan Loan không ngờ hai người còn đến tặng bánh Trung thu, khiến bà cười đến miệng cũng không khép lại được.



Khi ăn xong bữa tối, Lai Sinh bèn la hét đòi bái tế Nguyệt thần để được ăn mứt quả, đợi đến lúc mặt trăng cong kia từ từ nhô lên giữa không trung, biến thành một vầng trăng tròn vành vạnh sáng ngời, Bách Thủ lập tức chuyển ghế ra giữa sân, Loan Loan đặt bánh Trung thu đã sớm chuẩn bị xong xuôi lên ghế, lại mang bát đựng mứt quả của Lai Sinh đặt ở bên trái, lấy ba quả táo đã rửa sạch đặt ở bên phải bánh Trung thu.



Sau đó để thịt heo đã nấu xong ở giữa nhà chính, Bách Thủ thẳng người quỳ ở giữa, đốt nhang, Loan Loan và Lai Sinh quỳ ở bên cạnh, hai người bắt đầu phụ đốt giấy tiền.



Chờ bái tổ tiên xong, ba người lại quỳ ở giữa sân, chắp tay trước ngực, thành kính nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, nhắm hai mắt lại, trong lòng bắt đầu lặng lẽ khấn vái. Cũng có người nhẹ giọng đọc lên nguyện vọng của mình, “Hi vọng Nguyệt Thần có thể phù hộ một nhà bình an…” vân… vân.



Ba người lặng lẽ khấn vái trong lòng xong thì cúi đầu tại chỗ lạy ba cái, sau khi đứng lên, Lai Sinh lập tức vội vã đòi ăn mứt quả, có điều hắn cũng coi như hiểu chuyện, biết phải hỏi trước, Loan Loan lại bảo hắn vào nhà lấy ba cái ghế ra rồi nàng cầm chén, mang bình rượu gạo nhỏ mua lúc sáng ra. Lúc này đưa mứt quả trong bát cho Lai Sinh, Lai Sinh lập tức cười hì hì ngồi bên cạnh vui vẻ bắt đầu ăn.



Mà Loan Loan thì rót cho nàng và Bách Thủ mỗi người một chén rượu gạo, cầm một cái bánh Trung thu bẻ ra hai nửa, chia một nửa cho Bách Thủ, rồi cười nhìn hắn: “Hôm nay chúng ta cũng ngắm trăng uống rượu rồi ăn bánh Trung thu!”



Bách Thủ nhìn đôi mắt to sáng ngời long lanh của Loan Loan thì mắt hắn càng thêm sáng quắc , hai người bưng chén lên nhẹ nhàng chạm một cái, tiếng vang thanh thúy trong đêm trăng rực rỡ này lại càng êm tai đẹp đẽ.



“Trung thu vui vẻ!”



“Trung thu vui vẻ!”



Hai người vừa uống rượu vừa ăn bánh Trung thu, lại vừa nói lời may mắn, một bình rượu gạo Loan Loan cũng chỉ uống một chén, còn lại toàn bộ cho Bách Thủ uống hết. Lai Sinh thì không thích thứ này, nên hắn chỉ lo ăn thức ăn thôi.



Ba người ngồi trong sân đến khuya, mặt trăng đã nhô lên giữa bầu trời, trong thôn im ắng, chỉ có cái sân nhỏ cuối thôn này vẫn còn vài tiếng cười nói nhẹ nhàng. Lúc hai người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Loan Loan đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, thân thể nghiêng sang té xuống!