Tú Sắc Nông Gia
Chương 130 : Đi chợ
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Khi Loan Loan tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn tối om om, trong phòng đốt một ngọn đèn lờ mờ, Bách Thủ đang ngồi bên giường nhìn nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, Bách Thủ lập tức quan tâm hỏi: “Vợ thế nào rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?” Sau đó đỡ nàng ngồi dậy.
Loan Loan liếc nhìn bên ngoài, lại thấy trên người Bách Thủ mặc quần áo chỉnh tề, lúc này mới nhớ tới lúc hai người thưởng nguyệt xong đang chuẩn bị trở về phòng thì nàng đột nhiên ngất xỉu. Có điều bây giờ ngược lại nàng cũng không cảm thấy có gì khó chịu, bèn lắc đầu: “Ta không sao, có thể là vừa rồi đứng lên vội quá.” Lại hỏi hắn: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Mới giờ hợi thôi, còn rất sớm, nàng nằm xuống nghỉ đi!” Nói xong lại muốn đỡ nàng nằm xuống.
Loan Loan bật cười: “Không có việc gì, để tự ta nằm, ta đâu có yếu ớt như vậy chứ. Chàng cũng lên giường đi.”
Bách Thủ không lên tiếng, sắc mặt dịu dàng, cánh tay đỡ nàng không có dấu hiệu nào muốn buông ra, Loan Loan có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ đành phải thuận theo hắn. Chờ khi Loan Loan nằm xuống rồi, Bách Thủ mới ngồi xuống bắt đầu cởi giày, vừa nói: “Nàng cứ không chịu nghe lời ta, Vương đại phu cũng nói nàng mệt nhọc, thân thể hư nhược, đến mai ta sẽ giết con gà hầm canh cho nàng bồi bổ.”
Nghe vậy, Loan Loan kinh ngạc nhìn hắn: “Chàng mời Vương đại phu đến rồi?”
Bách Thủ gật đầu, lúc nàng té xỉu khiến tâm thần hắn hốt hoảng.
Hắn nghiêng người nằm xuống, đưa tay kéo chăn mền trên người nàng đắp lên ngực, nói khẽ: “Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng ban đêm vẫn lạnh, nên cũng phải đắp chăn cho kín.”
Loan Loan thấy bộ dáng cẩn thận của hắn, mặc dù nàng cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng lại ngọt lịm, trách hắn nói: “Nữ nhân đều thiếu máu cả, chàng đâu có cần đi mời đại phu trễ thế này chứ.”
Bách Thủ mang vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Lúc ấy nàng vô duyên vô cớ ngất xỉu khiến ta rất sợ hãi, sao ta có thể không đi mời đại phu được chứ. Mặc kệ bình thường ta có tiết kiệm như thế nào đi nữa, nhưng chuyện này cũng không thể tiết kiệm được. Tuy trong nhà có Lai Sinh nhưng suy cho cùng cũng rất bất tiện, ta lại sợ sau khi nàng tỉnh dậy không thấy ta sẽ lại lo lắng, nên ta đã đi mời chị dâu Thanh Diệp đến đây. Tẩu ấy cũng vừa mới về lúc nãy thôi!”
“Cái gì, chàng mời chị dâu Thanh Diệp tới đây?” Loan Loan lại áy náy trong lòng rồi. Nữ nhân thiếu máu đều là nguyên nhân từ cơ thể, thế mà hơn nửa đêm còn quấy rầy người ta khiến nàng thực sự có chút ngượng ngùng. Cũng thật là khó cho Bách Thủ vì nửa đêm còn phải mệt nhọc vì nàng.
Nàng đưa tay sờ lên mặt hắn: “Bách Thủ, cám ơn chàng, chàng thật tốt!”
“Bà chủ à, tẩu xem một thôn phụ như muội, lấy cái này làm gì chứ, không bằng tẩu bớt chút bạc cho hai bộ quần áo kia đi!” Loan Loan đặt túi thơm lên quầy rồi cười tủm tỉm nói.
“Ôi, Đại muội tử ngươi còn tinh ranh hơn cả ta rồi đấy!” Bà chủ vặn vẹo uốn éo cái eo mập của mình cười nói, nhét túi thơm của cửa hàng lại vào tay nàng nói: “Vật này do ta tự làm đấy, màu sắc và hoa văn phía trên khá đẹp, lại đúng lúc làm từ vải thô, rất hợp cho nông dân các muội dùng nha! Ai đi ra ngoài mà không mang theo ít bạc, muội xem đeo thứ này lên người rất dễ nhìn …”
Bà chủ ào ào nói một tràng: “… Muội là khách quen nên ta mới tặng muội cái này đấy, hai bộ quần áo kia ta cũng lấy giá thấp cho muội, sao, nếu muội không muốn lấy thì đưa lại cho ta đi vậy?” Sau đó vươn tay về phía nàng.
Loan Loan cười thầm, bà ấy nói bản thân mình giống như rất nhân nghĩa vậy, nàng bèn cười nói: “Đồ tốt thế này sao muội không cần chứ? Nhưng mà lần sau tẩu nhớ tính rẻ cho muội đấy!”
“Ôi muội tử của ta ơi, thực chưa thấy ai biết trả giá như muội đấy. Được rồi, được rồi!”
Hai người đang nói chuyện thì lại có người vào tiệm.
Loan Loan nói một tiếng với bà chủ sau đó đi ra cửa hàng, Bách Thủ đang chờ đo kích cỡ ở bên ngoài, chỉ có Lai Sinh cũng không thèm để ý chỗ này là chỗ nữ nhân thường hay đến khỉ gì, cứ nhìn đông ngó tây bên trong.
“Lai Sinh, Lai Sinh, đệ còn làm gì vậy, chúng ta phải đi rồi!”
Lai Sinh liếc mắt nhìn vải bố màu sắc rực rỡ rồi chạy ra ngoài.
Bà chủ cười cười với Loan Loan ở bên ngoài xem như là tiễn nàng, sau đó bắt đầu tiếp đãi hai nữ nhân vừa mới vào cửa hàng: “Ma ma à, hôm nay muốn chọn loại vải gì thế?”
Phu nhân lớn tuổi đưa mắt nhìn bà chủ, thản nhiên nói: “Để xem xem.” Lại nói với nữ tử bên cạnh: “Linh Nhi, con xem xem xấp vải màu sắc lần trước di nương thích có còn không?”
Sau đó bà đưa mắt nhìn ba bóng dáng đang dắt xe trâu biến mất ở bên ngoài cửa hàng, mày cũng dần chau lại giống như có điều gì suy nghĩ.