Tú Sắc Nông Gia

Chương 153 : Có người tìm hiểu

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Sarah Khanh



Beta: Tuyết Y



Loan Loan đi một vòng quanh con ngựa, trong lòng nói thầm không biết quý nhân ở đâu đến thôn các nàng đây. Nhưng một lúc lâu rồi mà cũng không thấy người nào, chẳng lẽ muốn mình dọn dẹp?



Loan Loan nhíu mày nhìn cái đống vẫn đang bốc hơi nóng kia.



Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài đám người chen vào, nhìn thấy Loan Loan đang đứng ở chỗ cách con ngựa không xa, hắn không khỏi âm thầm đánh giá nàng một phen.



Loan Loan đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi, rồi quay đầu lại nhìn con ngựa lớn đang thoải mái ngoắc ngoắc cái đuôi, mở miệng lớn tiếng nói: “Ngựa này là của ai vậy, không biết trông coi sao?”



Nghe vậy, ánh mắt nam tử trẻ tuổi sáng lên, tiến lên rất có lễ phép nhìn nàng, mỉm cười nói: “Xin hỏi cô nương là Vương cô nương?”



Loan Loan sửng sốt.



Đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta gọi mình như vậy, rồi nàng lạị đánh giá hắn từ đầu đến chân.



Mi thanh mục tú, nói chuyện trầm ổn hữu lễ, ánh mắt nhìn người khác mang theo thiện ý, bộ dáng rất dễ nói chuyện, tròng mắt chuyển động lộ ra sự khôn khéo, trên người mặc một bộ quần áo màu xám tro, nhìn thì bình thường nhưng chất liệu tốt hơn quần áo bọn họ đang mặc, trái ngược với những tên sai vặt của gia đình giàu có.



Chỉ một câu thôi, hắn rất lạ mặt, nàng không quen.



Thấy Loan Loan gật đầu, nam tử lại cười nói: “Vương cô nương…”



Loan Loan giơ nhẹ tay chặn ngang lời hắn nói, chỉ chỉ con ngựa ở bên cạnh, nói: “Ngựa này là của ngươi?”



Nam tử giật mình, liếc nhìn đống phân ngựa ở góc tường thì ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, thật là ngại quá, con ngựa này lúc đi mới cho nó ăn cỏ, không ngờ vừa dến lại mang phiền toái cho Vương cô nương.”



“Không phiền!” Loan Loan sảng khoái nói, sau đó liền tủm tỉm cười: “Tiểu ca, ngựa này đúng là ngựa tốt a! Ta chắc rằng tìm khắp trấn cũng không tìm được con ngựa khỏe mạnh bằng con ngựa này nha.”



“Ha ha, cô nương quá khen.” Tiểu ca khiêm nhường cười, đây chính là ngựa mà công tử nhà hắn mua được từ nhà buôn ngựa tốt nhất kinh thành. Nghĩ thế, giữa hai đầu mày và nét mặt hắn bèn hiện lên chút đắc ý.
Nói được một đống chuyện râu ria xong, rốt cuộc Bách Thủ đã trở lại. Sau đó Tạ Dật nói ra ý định của lần đến này.



“….. Những món thịt khô kia ở mỗi địa phương đều rất được hoan nghênh. Vẫn nghe Dư chưởng quỹ khen ngợi, ta đã muốn tới làm quen với Vương cô nương từ lâu.”



Loan Loan rất khiêm nhường cười cười: “Chúng ta là nông dân, cũng không làm ra được thứ gì tinh xảo, so với thức ăn ở quán rượu thì chúng ta còn cần phải học hỏi thêm rất nhiều.”



Tạ Dật khẽ lắc tay, tỏ vẻ không đồng ý với lời Loan Loan nói: “Vương cô nương không cần khiêm nhường như thế, món ăn các ngươi làm rất nhiều quán rượu không làm được, chúng ta đã từng cố ý cho người nghiên cứu thử, nhưng trừ món lạp xưởng cô nương làm là có thể bắt chước được một hai, thì thịt muối kia lại hoàn toàn không làm được. Nói thật ra, không chỉ chúng ta mà một số quán rượu khác cũng có ý đồ muốn làm chút thịt khô ra bán, có điều cũng có một quán rượu nghĩ được cách làm lạp xưởng, nhưng mùi vị thịt muối không giống, thịt xông khói thì khỏi phải nói, hoàn toàn không cùng mùi vị……”



Chỉ cần biết được gia vị thì quả thực lạp xưởng khá dễ làm, thịt khô xông khói có hương vị khác thường thì chỉ sợ là do không chọn đúng rơm củi để xông, cho nên thịt khô được xông ra có mùi vị khác ; mà thịt muối kia cũng là món ngon nhất trong ba loại thịt, đương nhiên phải có bí phương để làm.



“…. Các nơi buôn bán tốt cả nước chủ yếu là mấy quán rượu lớn thuộc kinh thành và Giang Nam, có điều việc này còn phải cảm tạ Vương cô nương, nếu không có bí phương kia của cô nương, sợ rằng các quán rượu khác đã nghĩ ra cách làm, làm ra được món ăn như thế và tranh giành việc làm ăn với quán rượu Phúc Sinh chúng ta từ lâu rồi.”



Lời nói của Tạ Dật khiến Loan Loan nghe thấy có chút bất ngờ, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời hắn nói.



Loan Loan suy nghĩ một chút, cười nói: “Thiếu đông gia không cần khách khí, hai nhà chúng ta có khế ước, cho lên thiếu đông gia cứ yên tâm, thứ này ta cũng chỉ làm độc quyền cho quán rượu Phúc Sinh mà thôi.”



“Đúng vậy, mặc dù chỉ gặp qua Vương cô nương cùng Bách Thủ huynh đệ hai lần, nhưng mà ta rất tin tưởng cách làm của hai vị.” Tạ Dật nhìn Loan Loan và Bách Thủ chân thành nói, hắn dừng một chút rồi lại nói: “Thật ra thì lần này đến đây còn có một việc, chính là chuyện khế ước này.”



Loan Loan ngớ ra, cười nói: “Hợp đồng đã ký xong lâu rồi, không biết thiếu đông gia có vấn đề gì?”



Tạ Dật khẽ mỉm cười: “Hợp đồng là Vương cô nương tự nghĩ ra, Dư chưởng quỹ cũng đã xem qua thì tất nhiên không có vấn đề gì.” Lời này có chút coi trọng Loan Loan.



“Có điều, hôm nay ta còn muốn bàn lại chi tiết của khế ước với hai vị.”



Mặc dù chuyện này là Loan Loan làm, nhưng nếu ký lại khế ước thì chắc chắn Loan Loan cũng phải thương lượng với Bách Thủ, cho nên Tạ Dật mới nói câu “Nói chuyện với hai vị”



Loan Loan không biết trong hồ lô của Tạ Dật bán thuốc gì, mặc dù Tạ Dật tuổi còn trẻ nhưng nàng cũng không cho rằng hắn dễ lừa hơn Dư chưởng quỹ, nàng nhìn Bách Thủ một cái.



“Triều đình vì muốn dân chúng có cuộc sống tốt, những năm này áp dụng không ít chính sách ưu đãi. Khi dân chúng có cuộc sống tốt, thu nhập được nâng cao, đó cũng là chuyện tốt với triều đình. Chính vì như thế, hiện tại có vài thứ lại tăng giá. Vương cô nương dễ nói chuyện như vậy, ta cũng không thể vì vậy mà bắt nạt cô nương, cho nên ta muốn chúng ta sửa lại khế ước này…….”