Tú Sắc Nông Gia

Chương 154 : Chuyện tốt?

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Sarah Khanh



Beta: Tuyết Y



Loan Loan mở to mắt nhìn Tạ Dật, làm sao cũng không thể tin được còn có ông chủ hào phóng đến thế, không cần nhân viên mở miệng đã chủ động tăng tiền lương.



Sau đó Loan Loan lập tức rõ ràng. Tiền công nhận thầu hợp đồng này quả thật tăng lên, từ hai lượng bạc một con lợn lúc đầu tăng lên thành ba lượng bạc một con lợn, tiền công mấy công nhân làm thuê đương nhiên do Loan Loan phát. Loan Loan có thể kê ra những gia vị cần thiết để quán rượu Phúc Sinh đi mua, không cần nàng phải tốn đồng bạc nào, nhưng khế ước này ký lại năm năm.



Tạ Dật biết rằng thịt khô sẽ luôn được mọi người ưa thích, vì đề phòng Loan Loan bị người khác kéo đi, cho nên hắn mới muốn ký lại khế ước năm năm, hắn cũng sợ Loan Loan không đồng ý, nên đã nâng tiền công lên thành ba lượng.



“Quán rượu Phúc Sinh” dễ nói chuyện, Tạ Dật – thiếu đông gia này cũng có vẻ tốt tính, nhưng mặc kệ tính tình của hắn có tốt thật hay không, thì ít nhất lúc hợp tác cùng nhau hắn vẫn rất khách khí với mình, cho nên Loan Loan căn bản chưa từng nghĩ sẽ muốn hợp tác với quán rượu khác. Ký lại khế ước năm năm cũng không có vấn đề gì, nàng từ hiện đại đến đã xem qua đủ loại hợp đồng, đương nhiên cũng liệt kê tỉ mỉ chi tiết bên trong, như thế mình cũng không chịu thiệt.



Bách Thủ cũng cảm thấy như vậy rất tốt, không chỉ nguồn thu của bọn họ được đảm bảo trong năm năm tới, hơn nữa tạm thời không cần lo lắng sau hai năm nữa quán rượu Phúc Sinh có muốn tiếp tục khế ước hay không, bởi vì khế ước ban đầu chỉ có thời hạn ba năm.



Thương lượng tỉ mỉ các điều khoản của khế ước xong, Tạ Dật cáo từ rời đi, hắn nói trở về sẽ cho người lập lại khế ước rồi sau đó lại đưa tới đây để Loan Loan ký.



Chờ sau khi Tạ Dật đi, có người lập tức đi vào tìm hiểu tin tức. Đây là chuyện tốt, tất nhiên Loan Loan cũng thông báo cho họ biết chi tiết, có điều nàng vẫn giấu kín tiền công nàng nhận thầu. Mọi người nghe thấy khế ước Loan Loan ký với quán rượu Phúc Sinh vốn từ ba năm đổi thành năm năm, thì lập tức không ngừng hâm mộ. Hảo cảm của mọi người đối với nàng lại lên cao một tầng, rối rít chúc mừng tâng bốc.



Bản thân Loan Loan cũng rất vui mừng. Tiền công chủ động nâng lên, cho dù sau này giá đồ trên thị trường có đắt hơn cũng không cần lo lắng. Gia vị dùng để làm thịt khô phần lớn đều do Quán rượu Phúc Sinh mua, nàng chỉ cần tốn chút sức làm tương ngọt là đủ, lúc lên thôn trang làm thịt khô cũng không cần chính bản thân nàng động tay, công việc này quả thật rất tốt. Hơn nữa mỗi lần giết mười mấy con lợn, những thứ như xương, gan giữ lại cũng có thể ăn. Bách Thủ và Lai Sinh đều thích ăn, như thế lại giảm bớt được một số bạc.



Buổi tối, Loan Loan lại luộc một bộ gan lợn phơi khô, rửa nấu xong cắt miếng, ăn vào vừa khô vừa thơm, lại rắc chút ớt trên mặt, mỹ thực hiện đại lại tràn ngập trong miệng.



Ở quê nàng thời hiện đại vẫn hay làm món này, lễ mừng năm mới khi tới thăm người thân, mỗi nhà đều chuẩn bị loại đồ khô như thế này. Sau này dần dần lớn lên, cuộc sống bắt đầu tốt hơn, mọi người cũng không còn thường ăn món này nữa. Nàng vốn không thích ăn gan lợn phơi khô lắm, nhưng mà sau khi đến đây, vì không có để ăn, nên ngược lại cảm thấy khá ngon.
Ông lão kia họ Âu Dương, gọi là Âu Dương Chất, nhà ở huyện thành, có người thân trên trấn cho nên cũng xem như đến chơi. Lần này Âu Dương Chất biểu hiện càng nhiệt tình đến khó hiểu, không chỉ mua đủ thứ đồ cho Lai Sinh, lại còn nói đến chuyện ông rời đi hồi năm ngoái với Bách Thủ.



“….Bời vì năm trước trong nhà có chuyện nên đến lúc này mới có thời gian rảnh ra đây, vốn định nói một tiếng với các cháu nhưng gấp quá, mà mấy ngày đến chợ chờ cũng không thấy các cháu…..”



Ba người tìm một quán nhỏ ngồi xuống, Âu Dương Chất và Bách Thủ đều không muốn ăn gì, chỉ có Lai Sinh là muốn ăn. Sau đó Âu Dương Chất nói đến chuyện trong nhà với Bách Thủ.



“…..Đứa cháu trai của ta cũng đáng yêu như Lai Sinh, thằng bé rất trắng trẻo, đáng tiếc còn nhỏ như vậy mà đã đi…. Có đôi khi nhìn thấy nhà người ta rất vui vẻ, con cháu đầy nhà, họ có thể quấn quýt với cháu trai mà mình yêu thương thì trong lòng ta lại hụt hẫng …..Cũng là ta có duyên với Lai Sinh, vừa trông thấy thằng bé khiến ta nhớ đến đứa cháu trai của ta, nếu như năm đó nó không mất vì bệnh, có lẽ hiện tại nó cũng lớn bằng Lai Sinh rồi….”



Sau đó còn nói đến Lai Sinh.



“…… Khó có thể gặp được người tốt như các cháu, cho thằng bé cái ăn cái mặc, tuy thỉnh thoảng Lai Sinh giống như một đứa trẻ, nhưng ta thấy có đôi khi thằng bé còn hiểu chuyện hơn cả người lớn…. Ta thật sự muốn làm quen với thằng bé, các cháu yên tâm, ta nhất định đối xử với nó giống như cháu trai mình, nếu như các cháu không ngại thì ta muốn dẫn nó về nhà ta chơi mấy hôm, còn nếu các cháu không yên tâm cũng có thể đi theo xem một chút, nhà ta có thêm hai người cũng không sao ……”



Yêu cầu cuối cùng này vô cùng đột ngột và kỳ lạ.



Trước đây, vào lúc ông nội Lai Sinh mất đã phó thác Lai Sinh cho thôn trưởng, người trong thôn cũng rất tốt với hắn. Bắt đầu từ cái ngày Lai Sinh bước vào nhà bọn họ, bọn họ đã xem Lai Sinh như người một nhà, nên nếu một ngày nào đó Lai Sinh không ở nhà, hắn và Loan Loan đều cảm thấy không quen.



Bách Thủ uyển chuyển cảm tạ Âu Dương Chất đã yêu thích Lai Sinh, cũng từ khéo léo từ chối đề nghị của ông ấy.



Âu Dương Chất dường như đã dự đoán được từ trước, nên chỉ cười nói yêu cầu của mình hơi đường đột.



Hai người đều cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, nhưng bất kể chuyện này thật hay giả, cho dù lời Âu Dương Chất hoàn toàn là thật, thì Loan Loan và Bách Thủ cũng không thể tùy tiện để Lai Sinh đi như vậy.