Tú Sắc Nông Gia

Chương 158 : Khách tới đầy tháng

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Gấu mèo + Leticia

Beta: Tuyết Y

Buổi tối, Loan Loan và Bách Thủ gọi Lai Sinh vào cùng nhau mở cuộc họp gia đình nhỏ đầu tiên, chủ yếu là muốn nhìn thái độ của Lai Sinh một chút.



Loan Loan uyển chuyển, đơn giản kể lại chuyện một lần: “. . . . . . Người kia là quản gia của cha đệ, tới muốn đón đệ về. . . . . . Lúc đệ mới sinh ra cha đệ đã rời khỏi mẹ con đệ, ông ấy ở huyện thành cách trấn chúng ta không xa. . . . . . Sau khi đệ về sẽ có thể mặc quần áo đẹp, được ăn đồ ăn ngon, rốt cuộc đệ không cần phải làm việc nữa, nhưng sau này chỉ sợ đệ sẽ không còn được gặp lại ca và chị dâu, còn có cả Hán Nhi, còn và người ở Dương gia thôn, cũng không có cơ hội trở về nữa. . . . . .” Những thứ vòng vo Loan Loan nói hắn nghe không hiểu, nhưng nếu hắn không thể trở về, thì cũng nên chuẩn bị tư tưởng cho hắn trước.



Mặc dù kẻ ngốc không hiểu chuyện gì, nhưng nếu ngươi không nói tiếng nào tùy ý để hắn bị mang đi, hắn sẽ cho rằng là ngươi vứt bỏ hắn, trong lòng cũng sẽ ghi hận!



Lai Sinh đối với người gọi là cha kia rất xa lạ, toàn bộ lực chú ý của hắn đều ở việc sau này sẽ có ăn ngon mặc đẹp, nhưng sau khi rời đi sẽ không trở về được nữa.



Hắn bèn bỉu môi hỏi: “Vì sao đệ không thể trở về nữa? Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, chị dâu, nếu không chúng ta mang theo Hán Nhi cùng đi đi!”



Trong lòng Loan Loan nghẹn ngào, dù hắn không biết đi làm gì, nhưng có thứ tốt cũng không quên hai vợ chồng bọn họ.



“Ca và chị dâu không thể đi. Đó là cha đệ, đệ còn có thể được gặp một ông nội khác, còn có thúc thúc bá bá, tỷ tỷ muội muội. . . . . .của đệ”



Sau một phen phí sức giải thích, Lai Sinh cuối cùng nói không muốn đi, nhưng trong lời nói lại có chút không nỡ bỏ những đồ ăn ngon kia.



Ngày hôm sau, Loan Loan liền bảo Bách Thủ đi chợ mua nhiều điểm tâm mà trước kia Lai Sinh không được ăn, vì thế Lai Sinh vô cùng vui vẻ!



Đến tiệc rượu ngày đầy tháng, mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu cùng hàng xóm láng giềng tới thật sớm giúp bọn họ, mấy nam nhân cha Thạch Đầu, cha Nguyên Bảo giúp đỡ Bách Thủ đi các nhà mượn bàn, ghế để ngồi. Mượn bàn ghế về xong, bọn họ dùng bút mực viết lên trên chân bàn và chân ghế, mà vì Lý Đại Trí không có mặt, nên đành nhờ ông nội hắn viết giúp tên nhà lên mỗi bàn để làm ký hiệu.



Lão nhân gia cũng là người nhiệt tâm, lúc tuổi trẻ cũng đọc sách viết chữ đẹp, nhưng không vì đây là chuyện nhỏ mà làm cho có lệ, đoan đoan chính chính viết tên tất cả các nhà đâu ra đấy.



Mọi người đứng một bên nhìn, đồng thời cười nói: “Phía trên này có tên nhà mình, sau này nhà ai có việc, sẽ không bao giờ bị lộn xộn đồ đạc của mọi người nữa!”
Bách Thủ gật đầu: “. . . . . . Lại mang chút đồ ăn cho Lai Sinh, ta vốn muốn mời ông ấy vào ngồi uống trà, nhưng ông ấy không ngờ hôm nay chúng ta có chuyện vui, nên nói hai câu xong thì đi.”



Loan Loan thở phào nhẹ nhõm, coi như Âu Dương Chất còn biết chút lễ số, đi thì tốt, chẳng qua là kế tiếp bọn họ phải suy nghĩ lần sau hắn sẽ tới lúc nào!



Lúc này người nghèo cho dù là tiệc đầy tháng cũng không lưu hành những thứ như trứng gà đỏ kia, cơm cũng chỉ ăn một bữa trưa rồi thôi, người nào có quan hệ đặc biệt tốt thì ở lại ăn cơm tối. Chờ một nhà mẹ Loan Loan ăn xong cơm tối, Bách Thủ tiễn mấy người ra cửa thôn, Loan Loan bảo Lai Sinh giúp thu dọn bát đũa.



Sau đó đóng cổng sân, Bách Thủ rửa xong bát đĩa, lúc này hai người mới bắt đầu kiểm kê quà tặng hôm nay nhận được!



Phần lớn đều là trứng gà và thịt, còn có bột mì, hai người cất danh mục quà tặng đi, lấy quần áo trẻ con quán rượu đưa tới ra, chất vải đều là hàng thượng hạng, mềm mại rất thích hợp cho trẻ con mới sinh, xem ra Dư chưởng quỹ vẫn rất để tâm. Nhưng không biết món quà này là ý tứ của Dư chưởng quỹ, hay là ý của quán rượu?



Về phần ngọc, Loan Loan quyết định chờ con lớn thêm chút nữa mới cho đeo.



Cất tất cả đồ đạc đi xong, hai người mới nói đến chuyện ban ngày, chắc là Âu Dương Chất cũng không ngờ hôm nay nhà Loan Loan bày tiệc rượu, biết nhiều người có một số việc khó mà nói nên mới để đồ lại rồi tự giác đi. Đồng thời lòng hai người lại lo lắng, hôm nay Âu Dương Chất đi, không biết ngày nào lại đến?



Ban ngày trông thấy bộ dáng Lai Sinh vui vẻ khi cầm bánh ngọt Âu Dương Chất đưa tới, Loan Loan không biết là mừng hay là lo. Bánh ngọt Âu Dương Chất mang đến mỗi lần mỗi khác, hơn nữa đều là đồ không mua được ở trấn trên, đoán chừng cũng không phải mua ở cửa hàng trên huyện thành mà do Âu Dương phủ làm.



Ngoại trừ ăn ra, Loan Loan không thể tưởng tượng được Lai Sinh có chỗ tốt gì khi trở lại Âu Dương gia?



Ngày hôm sau, Loan Loan mới ôm con đi lòng vòng trên đường thôn, đã có người đi tới hỏi nàng Âu Dương Chất là ai. Gã sai vặt ở quán rượu tới đã nói rõ thân phận, nên tất cả mọi người đều biết, nhưng Âu Dương Chất tới không tặng lễ cho tiệc đầy tháng con Loan Loan, mà cũng không nói rõ thân phận, chỉ mua đồ cho Lai Sinh, khó trách người trong thôn tò mò.



Có một số việc nói ít cho thỏa đáng, vì thế Loan Loan chỉ cười nói: “Bách Thủ quen biết bên ngoài thôi.”



Loan Loan và Bách Thủ quen biết chưởng quỹ của “Quán rượu Phúc sinh “, thì việc họ có thể quen biết những người khác cũng không kỳ lạ, thế nhưng vẫn có người không tin.