Tú Sắc Nông Gia
Chương 161 : Thân phận của Lai Sinh
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Edit : Quỳnh Trúc Beta : Tuyết Y “Muội cũng không biết, muội vốn không phải là đại phu, nhưng tẩu có thể thử xem.” Loan Loan là một người hiện đại, nói tới những vấn đề này ngược lại cũng hờ hững hơn mẹ Lan Hoa.
Trong lòng mẹ Lan Hoa có chút nghi ngờ, lại có chút lo lắng, nói: “Làm sao muội lại biết vậy?”
“. . . . . . muội từng nghe mẹ nhắc đến.” Loan Loan nói. Dù sao mẹ Lan Hoa cũng không thể đi hỏi thẳng mẹ nàng.
Vừa nghe là người thế hệ trước nói, mẹ Lan Hoa trong lòng vui vẻ hơn vài phần và cũng tin hơn vài phần, dù sao biện pháp này không cần tốn tiền, nàng chỉ cần dày mặt lên một chút, vì sinh con trai, nàng tin rằng Cát Sơn cũng sẽ không cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt mẹ Lan Hoa lộ ra nụ cười, Loan Loan xách con gà đưa lại cho nàng: “Biện pháp này muội cũng không biết có hữu dụng hay không. Gà này tẩu vẫn nên cầm về đi.”
Con gà trống đỏ chót hai chân bị trói chặt, nằm sấp trên mặt đất một lúc lâu như thế rồi mà đầu vẫn còn ngóc cao như lúc vừa đến, nếu như nuôi nó rồi mang ra chợ bán nhất định sẽ bán được giá tốt.
Mẹ Lan Hoa nhất thời có chút do dự.
Có thể bán được tiền đương nhiên là tốt, nhưng nàng nghĩ lại, nếu nàng lấy gà về, sau này khó tránh khỏi sẽ bị người trong thôn cười nàng keo kiệt, hơn nữa trong lòng nàng còn muốn xin bí phương sinh con trai, nếu lần này không dùng được, lần tới còn phải tìm đến Loan Loan. Con trai so với gà, cái nào nhẹ cái nào nặng?
Trong lòng xác định, nàng xách gà đến trước mặt Loan Loan, cắn răng kiên định nói: “Gà muội cứ giữ lại ăn, nếu không đủ cứ nói, nhà ta còn, sau này có vấn đề gì ta còn phải đến xin muội chỉ giáo nữa.”
Loan Loan im lặng, nàng thật sự không có bí phương sinh con trai a! Tại sao nói nhiều như vậy mà mẹ Lan Hoa cũng không tin?
Nàng quay đầu im lặng nhìn trời.
Bầu trời lúc trưa còn trong xanh giờ thì mây đen cuồn cuộn, mây đen dày đặc trên không trung tùy ý quay cuồng, nhanh chóng biến thành hai mảng đen âm u, từ từ hội tụ cùng nhau, bầu trời vốn đang có một tia sáng rất nhanh đã biến mất, nơi chân trời chợt tối sầm.
Đột nhiên một tia chớp màu xanh đánh qua, có thứ gì đó rơi xuống. Lai Sinh không biết trở về từ lúc nào mà lúc đó bị dọa sợ đứng ở trong sân, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, hắn ngơ ngác nhìn trên mặt đất, một hồi lâu mới từ từ xê dịch, xem xét cái thứ rơi từ trên trời xuống, đen xì, còn đang bốc khói thì chính là một chú chim nhỏ.
Mọi người nhìn đến ngây người, bao gồm cả Loan Loan cùng Bách Thủ.
Trên mặt Âu Dương Chất hiện lên sự kinh ngạc, sau đó cất tiếng cười như được phát ra từ nội tâm.
Có điều sau một khắc, Lai Sinh lập tức lộ nguyên hình, hắn cao hứng chạy như bay đến trước mặt Loan Loan và Bách Thủ, giống như đứa bé tự đắc hỏi: “Có đẹp không? Có đẹp không?”
Không đợi hai người nói chuyện, Âu Dương Chất bên cạnh đã tiếp lời, vừa gật đầu vừa tán thưởng: “Lai Sinh thiếu gia mặc quần áo này rất đẹp. Nếu người thích, trong phủ còn có rất nhiều quần áo đẹp hơn thế này nữa, sau khi Lai Sinh thiếu gia trở về với lão, thì thiếu gia thích bộ nào cứ mặc bộ đó!”
Vừa nghe lời này, Lai Sinh quả nhiên động tâm, kể từ khi Lai Sinh cùng ở chung với hai người Loan Loan, Loan Loan cố ý bảo hắn ít mặc trường bào lại. Một là vì ở nông thôn, mặc trường bào không tiện, hai là Lai Sinh đầu óc không linh hoạt, nhưng hắn cứ thích mặc trường bào, học những lão tiên sinh ở chợ kia, một bộ dáng nho sinh rung đùi đắc ý, chọc cho không ít người chê cười.
Lai Sinh dù cao hứng thì cao hứng, nhưng hắn cũng không quên mất lời Loan Loan và Bách Thủ nói trước đó vài ngày, lập tức bĩu môi nói: “Nhưng ta muốn ở cùng với ca và chị dâu.”
Âu Dương Chất khẽ mỉm cười, đáp: “Chỉ cần Lai Sinh thiếu gia thích, ở cùng ai cũng được, nhưng mà, Lai Sinh thiếu gia trước tiên cũng phải trở về nhìn một chút, lão gia còn sắp xếp một cái sân riêng cho người, người có thể chọn một căn phòng xinh đẹp cho bản thân, còn có thể chọn một căn phòng xinh đẹp giúp ca và chị dâu người, sắp xếp tốt cho bọn họ cho đến khi người hài lòng. Sau đó chúng ta lại đến đón ca và chị dâu của người, như vậy mới có thể khiến cho bọn họ càng thoải mái nha!”
Lai Sinh nghiêng đầu.
Sắc mặt Bách Thủ và Loan Loan thì rất khó coi, đây rõ ràng là muốn gạt Lai Sinh về.
Nhưng bọn hắn lấy gì mà ngăn cản? Dựa vào cái gì mà ngăn cản đây?
Âu Dương Chất còn nói rõ ràng cho Loan Loan và Bách Thủ, Âu Dương gia không có con, sau khi Lai Sinh trở về chính là thiếu gia duy nhất, trong phủ chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn. Âu Dương phủ còn có nha hoàn và gã sai vặt, nhất định sẽ hầu hạ Lai Sinh thật tốt, sẽ không thiếu ăn mặc của hắn.
Âu Dương chất gióng trống khua chiêng tới nhà, tặng Lai Sinh đồ, kinh động tất cả mọi người trong thôn, thân phận Lai Sinh lập tức cũng truyền khắp thôn, nhưng ông ta lại chưa đón Lai Sinh đi.
Loan Loan không có tâm tư đi ứng phó với mọi người, nàng gọi Lai Sinh về, giữ Dương Nghĩa Trí lại rồi đóng cổng.