Tú Sắc Nông Gia
Chương 162 : Lai Sinh đi
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Edit: Quỳnh Trúc
Beta : Tuyết Y Mọi người bên ngoài rối rít phỏng đoán thân phận thật sự của Lai Sinh, rốt cuộc là gia đình giàu có nào, nhìn trận thế này, người ta tặng vải vóc, còn có ý nói gần nói xa, thì đã biết đó là một gia tộc thực sự.
Thật không ngờ kẻ tầm thường như Lai Sinh lại còn có lai lịch như vậy, nhưng điều khiến mọi người thắc mắc chính là vì sao trước kia chưa từng nghe ông nội Lai Sinh đề cập tới? Xem biểu lộ của hai vợ chồng Loan Loan và cả Dương Nghĩa Trí thì rõ ràng đã biết chuyện này lâu rồi, nhưng vì sao ba người họ lại không vui mừng?
Cho nên có người thầm suy đoán: “Nói không chừng là Âu Dương gia kia đến đây muốn đón Lai Sinh đi, Lai Sinh ở Dương gia thôn nhiều năm như vậy, nhưng đối phương không muốn cho bạc, lại không bàn bạc xong nên đương nhiên họ sẽ không vui.”
Cũng có người nói: “Thôn trưởng không giống người như vậy, nhưng mà không phải người ta đã tặng đồ cho nhà Bách Thủ rồi đó sao, nói không chừng là do bọn hắn yêu cầu quá phận, nên người ta không cho.”
Nhưng phần lớn đều phản đối: “Điều này sao có thể được, thôn trưởng không phải người như vậy, nhà Bách Thủ cũng không phải, bình thường chúng ta được vợ chồng Bách Thủ giúp đỡ không ít, bọn họ là loại người gì chúng ta còn không biết sao.”
Đủ loại nghị luận phỏng đoán, nhưng tất cả mọi người đều đầy đố kị và hâm mộ Lai Sinh.
Buổi tối, Loan Loan uyển chuyển hỏi Lai Sinh có thích quần áo Âu Dương Chất tặng hay không, có muốn cùng ông ta đi Âu Dương gia chơi hay không?
Quần áo thì Lai Sinh rất thích, nhưng nói đến đi Âu Dương gia, hắn lại tỏ ra hơi rối rắm.
“Âu Dương quản gia nói nhà bọn họ có rất nhiều đồ chơi đẹp, còn có rất nhiều quần áo, nếu như đệ đi thì có thể tùy ý chọn, còn có ăn. . . . . .” Lúc nói trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ ước mơ: “Món bánh sữa lần trước ông ấy nói hình như ăn rất ngon. Chị dâu, tẩu nói xem bánh sữa này làm thế nào vậy? Có phải ăn rất ngon hay không?”
Tiếp theo liền cau mày: “Nhưng mà, nếu đệ đi sẽ không ăn được thức ăn chị dâu làm rồi, cũng sẽ rất lâu không được gặp Hán Nhi nữa. Đệ đã đồng ý với ca mỗi ngày giúp huynh ấy cắt rau cho lợn! Nếu đệ không ở đây, thì đệ sẽ không thể chơi với Nguyên Bảo và Thạch Đầu, cả Mạch Thảo nữa. Không biết Mạch Thảo có cho bọn Thạch Đầu và Nguyên Bảo hết phần bánh ngọt của đệ hay không đây? . . . . . .” Vẻ mặt hắn buồn rầu lại không nỡ.
Loan Loan và Bách Thủ đau nhức chua xót trong lòng.
Loan Loan nói chi tiết cho mẹ nàng, có điều cũng chỉ ngắn gọn kể lại cho bà chuyện từ đầu đến cuối.
Mẹ Loan Loan liền cảm thán: “Không ngờ tiểu tử này còn có phúc như vậy.”
Cha nàng ngồi một bên lại nói: ” Đứa nhỏ Lai Sinh này đầu óc không linh hoạt, trở về chưa chắc là phúc.”
Vương Nguyên Sinh vẫn ngồi một bên thì cười hì hì kéo tay Loan Loan nói: “Nói như vậy chúng ta cũng có thân thích giàu có rồi. Nhị tỷ à, tỷ xem không phải là lúc nào đó chúng ta cũng nên đến thăm Lai Sinh ca sao?”
Loan Loan liếc hắn: “Lai Sinh lúc trước cũng chỉ ở tạm nhà chúng ta, Âu Dương gia với chúng ta cũng không có một chút quan hệ thân thích nào cả.”
Trước kia chưa từng nghe hắn gọi một tiếng Lai Sinh ca, giờ vừa nghe cũng biết trong lòng hắn có tính toán nhỏ nhặt rồi. Vì thế Loan Loan không thèm để ý đến hắn.
Vương Nguyên Sinh thấy không có hi vọng thì mất hứng bĩu môi, cũng không dây dưa với bọn họ nữa nên bỏ đi ra khỏi sân.
Mẹ Loan Loan thấy con trai như vậy thì cũng chỉ cười khan với nàng, nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Nguyên Sinh giả vờ bực mình nói: “Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, lại muốn đi đâu vậy!” Sau đó lại giải thích với Bách Thủ: “Nó còn nhỏ, các con đừng chấp nó.”
“Nó không còn nhỏ nữa, chừng hai năm nữa đã có thể lấy vợ rồi.” Loan Loan thản nhiên nói, lại thấy bộ dáng mẹ nàng cũng không thèm để bụng nên khuyên nhủ: “Mẹ à, Nguyên Sinh không còn nhỏ nữa, nếu mẹ cứ mặc kệ nó như vậy thì sau này phải làm sao đây? Mẹ sớm nên dạy nó phải dụng tâm làm việc làm người như thế nào đi!”
Mẹ Loan Loan lập tức ngượng ngùng cười.
Vương Nguyên Sinh là kẻ khiến cho người ta đau đầu nhức óc, và cũng còn một kẻ khác, chính là Vương Tiểu Thảo.