Tú Sắc Nông Gia
Chương 163 : Cuộc sống khi Bách Thủ vắng nhà
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Tuyết Y Thừa dịp hai người trở về, mẹ Loan Loan lại bắt đầu tố khổ: “. . .Từ sau chuyện đó chẳng có bà mối nào tới nhà cả, mẹ cũng nhờ người ta để ý giúp, tuy lúc đó chúng ta tìm được cớ, nhưng chuyện kia cũng đã ầm ĩ một trận, mấy nhà xung quanh biết chuyện sợ rằng cũng không muốn tới đặt vấn đề hôn sự . . . Sau đó, mẹ thật vất vả mới nhờ được một bà mối, nói là nhà Vương Nhị Ngưu ở thôn bên cạnh không tệ, gia cảnh bình thường, Vương Nhị Ngưu là một người đàng hoàng chăm chỉ. Vốn mẹ với cha con cảm thấy cửa hôn sự này cũng được, nhưng sau đó có người nhờ vả đến nhà mai mối, nghe bà mối đó nói nhà người kia bán bánh bao ở chợ, vốn dĩ không phải là người ở trấn trên, mà là người vùng ngoài chuyển đến, gia đình cũng có tiền, trước đó không lâu mới mua một cái viện nhỏ ở trên thị trấn, có hai gian nhà giữa, một gian nhà chính, một gian thiên phòng, đối với nông dân như ta mà nói thế thì cũng đã là tốt rồi.”
Loan Loan bày quán bán bánh ở chợ một thời gian ngắn, cũng biết một hai nhà bán bánh bao, nàng hỏi: “Gia đình đó họ gì?”
“Họ Ngưu, nam nhân kia gọi là Ngưu Sơn.”
Cửa hàng bánh bao Ngưu gia Loan Loan cũng không quá quen thuộc, có điều nàng biết quả thực nhà hắn không phải là cửa hàng bán bánh bao đắt hàng nhất ở chợ.
“Sau chuyện lần trước trong lòng chúng ta đều có điểm kiêng dè, không biết chuyện này nên làm sao, vốn là hai ngày trước mẹ và cha con đã bàn bạc chọn ngày đi tìm con để thương lượng với các con chuyện này một chút, không ngờ hôm nay các con đã tới đây rồi. Đều nói một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ rắn, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn hi vọng muội muội con có thể tìm một gia đình tốt. Các con ở chợ hẳn cũng biết vài người, vậy thì giúp muội muội con hỏi thăm một chút xem sao. Có thể kết thành thông gia với gia đình có nề nếp bổn phận tất nhiên là chuyện tốt, còn nếu như trong ngoài không đồng nhất thì vẫn nên thôi đi.”
Loan Loan gật đầu, đó là chuyện nhỏ, đến chợ tìm người hỏi thì biết ngay tình huống Ngưu gia thôi.
Vương Tiểu Thảo cũng đã có kinh nghiệm, biết chuyện này còn phải phiền toái Loan Loan và Bách Thủ, vì thế lúc gần đi còn nói cảm ơn với hai người.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, nói xong chuyện Vương Tiểu Thảo, Loan Loan và Bách Thủ ôm con đánh xe trâu về Dương gia thôn. Vừa về đến nhà, Mạch Thảo đã bưng bánh tới, cô bé đưa bánh cho Loan Loan, ra dấu một hồi với Loan Loan, khua chân múa tay vài lần, Loan Loan mới hiểu sơ ý của cô bé.
“Muội muốn hỏi Lai Sinh lúc nào thì trở về à?”
Mạch Thảo vội vàng gật đầu.
Lai Sinh đôi khi bướng bỉnh nhưng đối với Mạch Thảo lại rất tốt.
“Đúng vậy đấy ạ, nó rất tham ăn.” Sữa bắt đầu có vẻ thiếu, Loan Loan quyết định chờ Bách Thủ từ trên núi trở về sẽ đi ra chợ mua chút ngũ cốc về pha cho thằng bé ăn.
Chờ đứa bé tiểu xong, mẹ nàng ôm lấy thằng bé, ngồi trong sân vui vẻ đùa với nó, còn Loan Loan vào phòng bếp nhóm lửa.
Ban đêm, Loan Loan ngủ cùng con mình, mẹ nàng thì ngủ ở gian phòng trước kia của Lai Sinh. Sáng sớm ngày hôm sau mẹ nàng lại thức dậy rất sớm, chờ Loan Loan thức dậy thì cơm đã được nấu xong, Loan Loan lấy chút rau và thịt trong nhà có ra, để cho mẹ nàng làm chủ, muốn ăn gì thì làm đó.
Rau cho lợn mỗi ngày đều do mẹ nàng cắt, làm chuyện gì tay chân bà cũng rất nhanh nhẹn, và lần đầu tiên Loan Loan phát hiện, người mẹ trên danh nghĩa này của nàng có đôi khi cũng rất tốt.
Còn khi rảnh rỗi, mẹ nàng sẽ tán gẫu cùng mấy người trong thôn. Ở nhà thì nói về chuyện hôn sự của Vương Tiểu Thảo với nàng nhiều nhất.
Mặc dù hiểu tận gốc rễ nhà Vương Nhị Ngưu, nhưng suy cho cùng suốt đời cũng là nông dân, một nhà Ngưu Sơn là người đàng hoàng, làm buôn bán nhỏ, sau này kinh doanh tốt thì nói không chừng thật sự có thể phất lên. Trong lời nói để lộ ra ý mấy người vẫn tương đối vừa lòng nhà Ngưu Sơn ở chợ.
Loan Loan không tiện chen vào, chỉ nói: “Từ lúc nghe được tin tức, thì xem ra Ngưu Sơn là một người ngay thẳng đàng hoàng, có điều, tính tình này, đã là người thì sẽ có. Chúng ta không chung đụng với người ta, đương nhiên không hiểu hết được, mọi người cũng phải nghĩ cho rõ ràng, không phải cứ gả cho người nhìn trung thực yên phận là có thể sống mỹ mãn vui vẻ được. . . . . .”
Mẹ nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Việc này mẹ với cha con cũng hiểu, chính là Bồ Tát cũng có lúc khó chịu, gả cho ai cũng vậy, tại sao không chọn người tốt một chút chứ!”
Loan Loan cũng không nói thêm gì nữa.
Kể từ khi Lai Sinh đi, Loan Loan cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó. Hiện tại Bách Thủ cũng không ở nhà, trong lòng nàng càng cảm thấy vắng vẻ. Nghe mẹ nàng ở bên cạnh lải nhải chuyện nhà, nàng cảm thấy không có lời nào để nói! Trong đầu nếu không phải thường xuất hiện cuộc sống trước kia một nhà ba người vui vẻ , thì chính là nghĩ không biết lúc này Bách Thủ đang ở ngọn núi nào?
Nhưng cũng may, ngày thứ tư Bách Thủ đã trở về!