Tú Sắc Nông Gia

Chương 169 : Tin dữ

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Quỳnh Trúc

Beta: Tuyết Y

Sau khi thu hoạch lúa xong, mọi người từ từ thu dọn ruộng đồng rồi lại tiếp tục gieo giống. Chờ khi gieo giống xong, công việc ngoài đồng coi như đã thật sự hoàn thành. Không có Lai Sinh, nhưng trong nhà lại có thêm đứa bé, Loan Loan và Bách Thủ quả thực loay hoay trước sau không xuể.



Nhưng mà không đợi hai người thở phào nhẹ nhõm, buổi sáng nhân lúc rảnh rỗi Bách Thủ lại tranh thủ lên núi săn thú, hắn giữ lại một con gà rừng hầm canh, còn mấy con khác thì đem ra chợ bán. Sau khi trở về, cảm xúc hắn vẫn luôn bất thường.



Bách Thủ vốn không phải là người biết nói dối, mặc dù sau khi trở về vẫn giúp Loan Loan nấu cơm, giặt đồ như thường ngày, nhưng lúc Loan Loan ôm con ngồi nghỉ ngơi trong sân, nàng đã nói chuyện với hắn nhiều lần thế mà hắn đều không nghe thấy.



Nàng bảo hắn vào nhà lấy tã cho con, hắn lại mang ra một bộ quần áo, bảo hắn ra vườn rau nhổ cỏ, hắn lại ngồi xổm ngẩn người trong vườn, lại còn cười nói với Loan Loan là mình chỉ hơi mệt. Có điều, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy có khá miễn cưỡng.



Từ trước tới giờ Bách Thủ chưa bao giờ như vậy, trước đây cũng có thời gian mệt mỏi thế nhưng hắn chưa từng phàn nàn một câu nào, huống chi hai ngày này trong nhà đã rảnh rỗi nhiều.



Sau đó Loan Loan lại hỏi hắn lần nữa, cộng thêm uy hiếp, rốt cục hắn cũng thỏa hiệp, hắn mang thần sắc bất an, ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt lo lắng nói cho Loan Loan một tin như sét đánh giữa trời quang: “. . .Tạ đại ca nói, vài ngày trước Âu Dương gia làm tang sự.”



Loan Loan chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, không nghe rõ một lời an ủi nào của Bách Thủ. Bách Thủ nói không rõ ràng lắm nhưng nàng đã đoán được ý hắn nói tới người nào.



Lai Sinh mặc dù không có chút quan hệ gì với bọn họ, nhưng đã chung sống hơn một năm trời, bọn họ còn hơn cả người thân. Người đang sống sờ sờ khỏe mạnh như vậy, sao có thể nói mất là mất được?



Nói là do bệnh nặng bộc phát thì nàng tuyệt đối không tin. Người Âu Dương phủ sao lại âm độc như vậy?



Loan Loan vỗ mạnh trên bàn, bàn tay lập tức bắt đầu đỏ bừng đau nhức, nhưng nàng lại không hề có chút cảm giác nào, chỉ trừng mắt phẫn nộ hét lên: “Ta không tin, ta muốn báo quan. Âu Dương gia nhất định phải giải thích cho rõ ràng chuyện này.”



Bách Thủ vội vàng kéo nàng lại: “Nàng bình tĩnh một chút, đừng xúc động như thế, đó chính là cha ruột của đệ ấy mà.”



Loan Loan sửng sốt, đúng vậy, đó là cha hắn, cho dù bọn họ có đi thì lấy danh nghĩa gì đây? Đối mặt với quan phủ, Âu Dương lão gia có thể có rất nhiều cách bao biện.




“Lý Đại Trí lúc này nở mày nở mặt rồi, đỗ tú tài, lại được thầy giỏi chọn trúng, sau này khẳng định bất phàm. . . ” Sau đó thở dài: “Thật sự là mệnh a. Lần này Khai Minh thi rớt tâm tình đã không tốt, ta vốn muốn tìm cho nó một mối hôn sự tốt, ai biết được lại gặp phải gia đình cực phẩm như Đàm gia ở trên chợ kia, rõ ràng là vừa ý Khai Thái nhà chúng ta, lại muốn gả đứa con gái nhỏ xấu xí của nhà họ cho Khai Minh chúng ta, bộ thấy nhà chúng ta dễ khi dễ sao . . .”



Chuyện này Loan Loan tất nhiên đã nghe người ta nói lâu rồi, có điều đều do người khác kể, sự thật có phải như vậy hay không thì nàng cũng không rõ lắm.



Bà mối Vương gần đây ít đi lại trong thôn, đương nhiên mọi người không nghe được gì từ bà, có vài người nhiều chuyện còn lặng lẽ nói hôm nào đó tìm cơ hội tốt nói chuyện với bà mối Vương, cũng không biết nguyên nhân thất bại thật sự của cuộc hôn sự này. Hiện giờ bà mối Vương lại chủ động nói cho nàng biết, mặc dù trước kia có mẹ Trường Thọ lôi kéo nàng thật lòng thật dạ nói chuyện nhà mình cho nàng, nhưng nàng vẫn có chút bất ngờ.



Chẳng lẽ mối quan hệ của mình tốt như vậy sao?



Trên mặt nàng lập tức cười an ủi bà mối Vương: “Đại nương à, thẩm suy nghĩ quá nhiều rồi. Khai Minh đệ ấy còn trẻ như vậy, lại có tiền đồ, không cần vội, phải từ từ xem xét các cô nương mới được. Chuyện Đàm gia cũng không thể trách thẩm được, chỉ sợ bọn họ vốn đã có ý định kia rồi, chẳng qua đúng lúc gặp được nhà thẩm thôi.”



Bà mối Vương gật đầu, ánh mắt nhìn Loan Loan còn mang theo cảm kích, mình quả nhiên không nhìn lầm người, Loan Loan không giống với những người đàn bà khác trong thôn, những người đó suốt ngày cười nhạo sau lưng mình, có ai thật lòng an ủi mình đâu. Bà rút khăn lau lau khóe mắt ửng đỏ.



Sau đó lấy ra một cái bao bố từ trong lòng ngực, đặt trong lòng bàn tay mở ra, bên trong là mười mấy miếng dược liệu, mỗi miếng cỡ ngón cái, mặt trên còn có một chút mảnh vụn. Loan Loan nhìn kỹ, không ngờ là nhân sâm.



Kinh ngạc nói: “A, đại nương, là nhân sâm đấy!”



Bà mối Vương cười ha ha: “Không sai, đây là ta mới mua ở chợ, là nhân sâm thượng đẳng đấy.”



“Nhân sâm thượng đẳng? Vậy phải mất bao nhiêu tiền ạ?” Loan Loan kinh ngạc nói.



“Ta cò kè mặc cả với ông cụ kia, sau đó ông ấy lấy của ta đúng một lượng bạc, mặc dù hơi mắc, nhưng là nhân sâm thượng đẳng nên cũng đáng.” Giữa lông mày bà mối Vương đều là vẻ đắc ý.



Loan Loan trừng mắt nhìn, một lượng bạc, nhân sâm thượng đẳng.