Tú Sắc Nông Gia

Chương 170 : Tiếng gõ cửa nửa đêm

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Quỳnh Trúc

Beta: Tuyết Y Tuy nói nhân sâm có giá, sức khỏe vô giá, nhưng nhân sâm này cũng quá rẻ rồi nha?



“Cái này thẩm mua ở hiệu thuốc nào vậy?” Loan Loan rất muốn biết rốt cuộc ở đâu có chuyện hời thế này.



“Ta không đến hiệu thuốc, đến tiệm thuốc mua thứ này thì đắt cắt cổ ấy. Là một ông cụ bày quầy bán ở chợ, ông ấy nói là trong nhà để lại, vẫn luôn để đó mà không nỡ dùng, bây giờ trong nhà cần bạc gấp nên lúc này mới nhịn đau bỏ ra thứ yêu thích, ông cũng muốn bán giá cao hơn, lại sợ không ai mua hết toàn bộ, vì thế mới cắt thành miếng.”



Loan Loan mấp máy môi, mua ở quán hàng rong vỉa hè, có thể là nhân sâm thượng đẳng sao? Một lượng bạc có thể mua nhiều miếng nhân sâm thượng đẳng như vậy à? Nhìn bộ dáng đắc ý của bà mối Vương, nàng thực sự không tiện nói gì nhiều, lại hỏi nàng: “Thẩm mua cái này làm gì vậy, trong nhà có ai bị bệnh sao?”



“Không phải vậy.” Bà mối Vương khoát tay, nhặt tí xíu nhân sâm vụn bỏ vào trong miệng, híp mắt tinh tế thưởng thức, vừa nói: “Nhân sâm này vị thật là khó ăn, có điều là đồ tốt, nghe nói người lớn tuổi trong mấy nhà có tiền mỗi ngày đều uống trà sâm. Người sắp chết có thể dùng thứ này để giữ chút hơi đấy!” Nói xong, gói kỹ bỏ thứ đó cẩn thận bỏ vào trong ngực.



Sau đó thần thần bí bí nói với Loan Loan: “Nhưng mà ta không sử dụng như thế, ta có cách dùng khác tốt hơn.”



“Thẩm dùng thế nào?” Loan Loan thật tò mò.



“Lần trước ta đi chợ xem một quẻ, trong quẻ nói số phận chúng ta cũng không tệ, chỉ có tiểu tử Khai Minh này dương khí hơi yếu, nhân sâm là món tốt để bổ khí, dùng cho hắn tráng dương, gia tăng số mệnh. Có điều, thầy bói còn nói chỉ nhân sâm thôi vẫn chưa đủ, còn phải tìm mấy nhà trong sạch, xin mỗi nhà một đồng tiền, cùng chôn xuống đất.” Rồi lại cười hì hì nói: “Thế nên hôm nay ta đến chính vì chuyện này đấy, muốn xin nhà ngươi một đồng tiền, nhà các ngươi bây giờ coi như sống rất tốt, chỉ là mượn chút may mắn của các ngươi thôi . . .” Lập tức lại cam đoan với Loan Loan: “Ngươi yên tâm đi, ta đã hỏi thầy bói rồi, đây chỉ là hưởng chút may mắn của các ngươi thôi, căn bản không có ảnh hưởng gì đến tương lai các ngươi cả.”



Loan Loan mang vẻ mặt kinh ngạc, thế mà lại còn có cách thay đổi số phận như vậy. Nhưng mà nghĩ lại Dương Nghĩa Trí ngã bệnh, yếu ớt nằm trên giường năm ngoái, sau khi nhờ mẹ con Dương Khai Thạch nửa đêm thành kính tế bái thần linh một phen thì quả thực đã khỏe lại rồi.



Không biết biện pháp bù thêm số mệnh này là thật hay giả, nhưng chỉ là một đồng tiền mà thôi, nên nàng cũng sảng khoái cho bà mối Vương.



Ăn xong cơm tối, Bách Thủ chủ động nhận việc rửa bát, Loan Loan ôm con nằm dài trên giường, chờ khi dỗ con ngủ xong, lúc này nàng mới bưng nước vào phòng tắm. Cả ngày ôm con, nên người đổ không ít mồ hôi, mỗi đêm nàng đều phải nấu nước tắm mới được. Tắm xong, mặc đồ ngủ của mình vào, lúc này Loan Loan mới phát hiện đồ ngủ trước kia lại hơi rộng vì mấy tháng này nàng gầy đi khá nhiều.



Nàng sờ chỗ thịt lỏng lẻo ở bụng mình, những chỗ khác thì gầy, nhưng mà di chứng sau khi sinh con để lại còn phải cố gắng cải thiện a!


Bản thân Lai Sinh trở lại Âu Dương gia, mặc dù nhiều người biết Âu Dương phủ đón một vị thiếu gia trở về, nhưng vì Âu Dương đại lão gia quản giáo nghiêm ngặt, căn bản chỉ cho Lai Sinh hoạt động ở trong sân nhỏ của hắn, chưa từng được xuất phủ, nên bên ngoài gần như không ai biết Lai Sinh, vì thế đương nhiên đại phu cũng không nghi ngờ.



Sau đó Tạ Thiên, Mã Nhạn nghĩ tới nghĩ lui, họ cảm thấy chuyện này không đơn giản, Âu Dương Đại lão gia đã là gia chủ Âu Dương gia, còn ai dám động tới Lai Sinh? Vết thương trên người hắn rõ ràng là bị người ta hành hạ, rõ ràng người đang còn sống, tại sao Âu Dương gia đã làm tang sự?



Hai người lập tức thừa dịp đêm khuya đưa Lai Sinh trở về.



Hai ngọn đèn dầu sáng nhấp nháy trong nhà, chiếu lên khuôn mặt gầy gò tối tăm của Lai Sinh càng thêm trắng bệch, tiếng nói của Bách Thủ giống như từng tiếng chuông lớn gõ vào trong lòng nàng, vang lên sự buồn rầu, đau đớn!



Người cha như thế nào mới có thể làm ra chuyện tuyệt tình như thế?



Lai Sinh không có nơi khác để đi, chỉ có thể về Dương gia thôn, nơi này hắn có thể an toàn. Cụ thể chuyện đến rốt cuộc là như thế nào, chỉ có chờ sau khi Lai Sinh tỉnh lại hỏi hắn mới biết được.



Vốn chuyện Lai Sinh còn sống là chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh sau này hắn phải trốn tránh không thể sống công khai là lại khiến cho người ta lo lắng. Hai người ngồi bên trong nhà tương đối im lặng. Sau đó Bách Thủ bảo Loan Loan trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì trông nom Lai Sinh. Vì còn phải trông con, nên Loan Loan không thể làm gì khác hơn là về phòng nằm ngủ trước, lăn qua lộn lại nhưng ngủ không được, Bách Thủ vẫn chưa về phòng, sau đó nàng không biết đã ngủ giờ nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.



Bách Thủ gần như thức suốt đêm, nhưng Lai Sinh vẫn còn chưa tỉnh.



Tạ Thiên đã nói, đại phu nói Lai Sinh là quá yếu, trừ tổn thương trên thân thể, các mặt tinh thần và thể lực của hắn đều đã kiệt quệ. Không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì.



Bách Thủ đặc biệt nấu một nồi cháo loãng, rồi xào một dĩa rau ăn với cơm.



Ăn cơm xong, hai người cũng không đi ra ngoài, nhờ người đi chợ mua một miếng thịt, mãi cho đến bữa trưa, Lai Sinh vẫn ngủ mê man. Thỉnh thoảng Loan Loan vào nhìn một cái, nhiều lần đưa tay khẽ dò thử hơi thở của hắn, lúc xác định hắn bình thường, thực sự chỉ đang ngủ thì mới yên lòng lại. Nếu là hôm nay hắn không tỉnh, Bách Thủ còn phải tiếp tục trông nom vào ban đêm, tâm trí Lai Sinh không trọn vẹn, hắn trải qua chuyện như vậy chắc chắn sẽ rất sợ, khi tỉnh lại có thể nhìn thấy người mình tin tưởng đầu tiên sẽ ít nhiều xoa dịu được cảm xúc của hắn.



Cho nên, sau bữa trưa Loan Loan bèn bảo Bách Thủ đi ngủ trưa. Nàng bưng cái ghế ngồi ở cửa nhà chính, bắt đầu thêu khăn tay. Ngồi chưa được một lát, trong nhà đã truyền đến tiếng ngáy của Bách Thủ, một lát sau, trong một gian phòng khác vang lên tiếng ván giường.