Tú Sắc Nông Gia

Chương 177 : Chuyện tốt (hạ)

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Thì ra mấy ngày trước Dương Phong đột nhiên chạy lên trên núi dạo xung quanh một vòng, sau đó tìm Vương Bảo Sơn rồi chỉ vào chỗ đất trống bên cạnh vườn cây ăn quả nói hắn muốn dùng chỗ đất kia, nói là Vương Bảo Sơn không cần thì nhường đất lại cho hắn, hắn đang muốn trồng vài thứ. Vương Bảo Sơn thấy Dương Phong thì nghĩ đây là ý của Dương Nghĩa Trí, nên không lập tức cự tuyệt mà chỉ hỏi hắn lấy làm gì?



Dương Phong cũng không đáp, chỉ nói mình cần dùng, bảo Vương Bảo Sơn nhường lại đất là được.



Giọng điệu của Dương Phong khiến Vương Bảo Sơn lập tức bực mình, người kính ta một xích, ta tiến người một trượng, hắn ngưng cười, trịnh trọng nói: “Trước đây lúc chúng ta nhận thầu vùng núi này đã được thôn trưởng đồng ý, không phải huynh muốn dùng là dùng được, việc này phải hỏi trưởng thôn trước đã.”



Dương Phong nghe xong cũng sầm mặt xuống. Hắn cảm thấy mấy năm nay bản thân rời khỏi Dương gia thôn, người trong thôn càng ngày càng hời hợt với hắn, có mấy người còn luôn đối nghịch với hắn. Trước đây là vợ chồng Loan Loan từ chối yêu cầu của mình, bây giờ ngay cả mảnh đất không ai cần mà hắn cũng không dám dùng sao?



Cơn tức nghẹn đầy trong ngực, vì thế giọng điệu hắn cũng khó chịu: “Nhà ngươi có thể trồng cây ăn quả trên núi này, chẳng lẽ ta lại không thể trồng cây ăn quả sao? Ngươi đừng chiếm nhà xí mà ngồi không (*), ngươi không trồng đã đành, lại còn không cho phép người khác trồng.”



(*) ý chỉ chiếm đất mà không dùng



Vương Bảo Sơn biết Dương Nghĩa Trí không phải người không nói đạo lý, giờ xem ra quả nhiên là mình suy đoán đúng.



Mà sau khi Dương Nghĩa Trí nghe xong thì mặt lúc xanh lúc trắng, cái tên hỗn trướng này đúng là càng ngày càng vô lý không thể nói nổi mà, lấn lên cả đầu người trong thôn?



Khó trách mấy ngày đó Dương Phong về nhà lẩn quẩn một vòng là đã đi, ông còn đang thấy kì quái sao không có chuyện gì mà Dương Phong lại về nhà.



Với tư cách là một thôn trưởng, Dương Phong làm vậy quả thật là giữa ban ngày ban mặt đánh vào khuôn mặt già này của ông mà.



Ngay chiều hôm đó, Dương Nghĩa Trí lập tức chạy đến chợ tìm Dương Phong, nghiêm khắc giáo huấn hắn một trận. Dương Phong không phục, cha mình là trưởng thôn, sao lại không giúp con mình.



Hai cha con cãi nhau ầm ĩ một trận to.



Trong lòng Dương Nghĩa Trí bực bội không nói lên lời, mãi cho đến hôm nay khi có người tới tìm, mới khiến tâm tình phiền muộn của ông chuyển biến tốt đẹp một chút.



Người đến ngồi một lát ở nhà Dương Nghĩa Trí, sau đó Dương Nghĩa Trí tươi cười dẫn người đi tìm Bách Thủ. Loan Loan và Bách Thủ nhìn, đúng là người lạ nói đến tìm đồ kia. Bách Thủ cũng không hỏi gì Dương Nghĩa Trí nhiều mà dẫn hai người lên núi.
Hai người dẫn theo hơn hai mươi người đến, Vạn Năng dẫn người đi thẳng lên núi, Vạn Hữu Tài thương lượng cùng thôn trưởng một phen rồi cũng đi theo lên núi. Mọi người đứng trên đường thôn vừa nhỏ giọng nghị luận, vừa chờ Dương Nghĩa Trí lên tiếng.



Một lát sau, Dương Nghĩa Trí từ trong nhà đi ra, ông cầm tẩu thuốc, chắp tay sau lưng.



Nhìn thấy ông đi tới, mọi người cách thật xa đã nhiệt tình gọi: “Trưởng thôn.”



Dương Nghĩa Trí gật gật đầu, đi xa khỏi đám người vài bước nhưng hình như nghĩ đến điều gì nên lại quay đầu nói với mọi người: “Thời tiết tốt như vậy đừng tụ tập ở đây, ruộng nhà ai chưa trồng gì thì nhanh trồng đi, đừng bỏ hoang đất.” Nói xong liền đi.



Mọi người buồn bực một hồi.



“Trưởng thôn không có gì cần nói với chúng ta sao?”



“Đúng vậy, những người vừa nãy nhất định là đi đào quặng, lẽ ra người đã đến đây rồi thì cũng nên nói với chúng ta một tiếng chứ, nhưng sao bây giờ lại hủy rồi?”



Lập tức đã có người lo lắng nói: “Việc này không phải thất bại rồi chứ? Trưởng thôn cũng thật là, không cho câu trả lời chắc chắn, giờ đã là lúc nào rồi mà ông ấy còn tâm tư đi sân đập lúa chứ ? Thế chẳng phải khiến chúng ta lo lắng sao?”



Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Dương Nghĩa Trí đi lên sân đập lúa, tiếp đó từng câu đồng ý liên liếp vang lên: “Đúng vậy, đúng vậy !.”



Dương Nghĩa Trí vòng hết sân đập lúa, lại lẩn quẩn ra sau nhà Loan Loan nhìn một hồi. Bên cạnh tường sau nhà Loan Loan là nhà Lý Đại Trí, đi tiếp là một mảnh ruộng, hai mảnh ruộng, ba mảnh ruộng ghép lại. Nhà Hương Tú ở phía sau nhà Lý Đại Trí, cho nên mười mảnh ruộng nối tiếp gộp lại thành một mảnh lớn.



Dương Nghĩa Trí đi vòng quanh mảnh đất kia một lúc lâu, bên này đều là ruộng cạn, tuy nói chỉ là mảnh nhỏ, nhưng rất nhiều mảnh nhỏ đều trồng rau hoặc những thứ khác.



Người người đều chờ ông nói một câu, nhưng dường như ông không hề sốt ruột. Trên đường đi ông gặp không ít người, ai cũng đều đến trước mặt ông chào hỏi, hơn nữa sau đó mỗi người đều phải hỏi một câu: “Trưởng thôn, ngài đang tìm cái gì vậy?”



Dương Nghĩa Trí chỉ trả lời hai chữ đơn giản: “Xem thôi.”