Tú Sắc Nông Gia

Chương 176 : Chuyện tốt

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Ba ngày sau, chính là ngày mười lăm tháng giêng, là ngày lại mặt, Ngưu Sơn dẫn Vương Tiểu Thảo mặc một bộ quần áo đỏ trở về. Ngưu Sơn đối với nàng có thể nói là nhẹ giọng nhẹ lời, quan tâm bội phần, sợ nàng không cẩn thận sứt mẻ ở đâu đó rồi đụng vào đâu đó. Đến cả khi bước qua bậc cửa để vào nhà đều tự tay dắt nàng, khiến cho Vương Tiểu Thảo xấu hổ đỏ mặt vài lần, ánh mắt nhìn Ngưu Sơn cũng mang đầy tình ý miên man.



Sau khi vào nhà, cả nhà làm lễ gặp mặt chính thức, hai người lớn giới thiệu hai tỷ tỷ của Vương Tiểu Thảo, Ngưu Sơn khách khí gọi: “Đại tỷ, đại tỷ phu.”



Khi giới thiệu đến Loan Loan và Bách Thủ, thái độ của Ngưu Sơn cung kính thêm vài phần.



Hai người về nhà mẹ đẻ cũng chỉ ăn trưa xong rồi về, lúc gần đi Ngưu Sơn còn cố ý mời hai người Vương Lý và Loan Loan khi nào đi chợ thì ghé vào nhà hắn chơi.



Đợi hai người Vương Tiểu Thảo vừa đi, hai vợ chồng Loan Loan cũng ôm con rồi gọi Lai Sinh về Dương gia thôn.



Nguyên tiêu năm nay, Loan Loan vốn định mang con đi xem hội đèn lồng, thả đèn trên sông, cầu bình an cho con trai, nhưng lại nghĩ đến lúc đó nhiều người lộn xộn, mà cuối cùng Lai Sinh trở về như thế nào bọn họ vẫn chưa rõ lắm, nên không khỏi e dè, vì thế mà đành thôi.



Ăn tối xong, họ đóng cổng, mang hạt dưa ra, cả nhà vừa ngồi ở cạnh bàn vừa cắn hạt dưa nói chuyện.



Lai Sinh không được xem hội đèn lồng nên có chút uể oải vì hằng năm ở chợ vào đêm nay đều có rất nhiều đồ ăn ngon. May mắn trước đó Loan Loan đã dặn dò mẹ Nguyên Bảo, thế nên sau khi mọi người về đã mang theo một chiếc đèn hoa xinh đẹp cho Lai Sinh, khuôn mặt nhăn nhó của Lai Sinh lúc này mới nở nụ cười.



Vừa qua mười lăm, không khí ngày tết dần tan, mọi người cũng bắt đầu bận rộn. Người nông dân thì bắt đầu nghĩ xem vụ xuân năm nay trồng hoa mầu gì thu hoạch sẽ tốt, người kinh doanh cũng không đi thăm họ hàng, bằng hữu nữa, mà mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý trông coi việc buôn bán của cửa hàng từ sáng sớm đến khuya.



Loan Loan dành thời gian đi tìm Dư chưởng quỹ, trình bày kế hoạch đồ nướng của mình, sau đó lại tự mình nướng thức ăn tại phòng bếp của “Quán rượu Phúc Sinh” cho Dư chưởng quỹ nếm thử. Loan Loan thấy hương vị rất bình thường, nhưng trong mắt đám người Dư trưởng quỹ thì như thế là quá ngon rồi.



Hương vị độc đáo, mùi thơm nức mũi lan tỏa bốn phía, cách thật xa đều có thể ngửi thấy, một loại hương vị chưa bao giờ thưởng thức qua, khiến người ta thấy lạ miệng, theo đầu lưỡi đến cổ họng khiến người ta không ngừng được. Nếm qua một lần cả đời khó quên, các loại đồ ăn bình thường khi nướng lên lại có hương vị riêng đặc biệt như vậy, nó khiến cho người từng ăn lưu luyến quên cả đường về, hương vị ngon vô cùng.



Dư trưởng quỹ đồng ý phương thức đầu tư hợp tác của Loan Loan ngay tại chỗ. Chờ Loan Loan vừa đi, ông lập tức gửi một phong thư cho Tạ Dật, món ngon kỳ lạ hiếm hoi bực này nếu có thể mở rộng đến kinh thành thì còn nhà nào có thể cạnh tranh được với “Quán rượu Phúc Sinh”?


Nhưng Dương Uyển lại sống chết không chịu, nguyên nhân là vì nam tử kia là một người què, ngoại hình lại vừa lùn vừa đen.



Dương Uyển nhút nhát, bình thường mẹ nàng nói gì thì nàng nghe nấy, thế nhưng về việc này lại đặc biệt có chủ kiến, nàng không cầu tìm được một nam tử anh tuấn, không cần quá giàu có, nhưng cũng không thể là dạng người không đứng đắn khiếm khuyết, mà phải là người có phẩm chất hiền lành, tính tình đôn hậu. Vì thế mà cho dù mẹ nàng có ép buộc thế nào, nàng cũng không đồng ý. Sau đó mẹ Tuấn Kỳ tức giận đến mức tát nàng hai bạt tai thật mạnh.



Sau này, có một hôm Dương Tuấn Kỳ từ thư viện về nhà, Dương Uyển bèn cầu xin ca ca mình, Dương Tuấn Kỳ nghe thấy bên trai là người như thế thì cau mày, tiếp đó không biết Dương Tuấn Kỳ thương lượng với mẹ hắn như thế nào mà Tuấn Kỳ lấy cớ bát tự không hợp để hủy bỏ hôn sự này.



Lúc ấy, Dương Uyển cũng đối nghịch với mẹ nàng không ít lần, việc này người trong thôn cũng biết.



Loan Loan không ngờ bình thường Dương Uyển nhìn rất dịu dàng mà lại cũng có một mặt bướng bỉnh như thế. Với một cô nương tính tình tốt lại hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng nàng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm, còn với mẹ Tuấn Kỳ thì lại khinh thường thêm vài phần.



So với mấy nhà khác, nhà vui nhà sầu, thì mấy hôm nay Dương Nghĩa Trí chỉ cảm thấy bực mình!



Ngày ấy thời tiết rất tốt, ông đang đi dạo trên núi, mùa xuân đã đến, khắp nơi đều xanh mơn mởn, vườn cây ăn quả của Vương Bảo Sơn cũng nở đầy hoa, năm nay nở rộ hơn năm trước, ông đang muốn khen ngợi hắn mấy câu, thế mà không ngờ Vương Bảo Sơn đã đến tìm ông trước.



“Trưởng thôn, vùng núi này trước kia hoang vu, khi đó bác đã nói ai đồng ý nhận khoán sẽ giao cho người đó, tuyệt không cưỡng ép thu hồi, hơn nữa vùng núi này gieo trồng như thế nào, xử lý ra sao cũng được toàn quyền quyết định?”



Dương Nghĩa Trí gật đầu, vì vùng núi này xử lý không tốt, mà ông lại muốn khai hoang núi nên khi đó ông đã nói như vậy, hơn nữa cũng đã hứa với một nhà Vương Bảo Sơn, nếu nhà họ không muốn bỏ thì ông tuyệt đối không cưỡng ép thu hồi.



Nghe nói vậy thần sắc trên mặt Vương Bảo Sơn mới hơi buông lỏng, nhân tiện nói: “Như vậy thì tốt, trưởng thôn à, vùng núi này nhà cháu muốn tiếp tục trồng cây ăn quả, khoảng đất trống bên cạnh nhà cháu cũng dùng, cho dù tạm thời chưa dùng, nhưng đến năm sau cháu cũng gieo trồng những thứ khác.”



Dương Nghĩa Trí nghe vậy rất sửng sốt rồi cười nói: “Nhà cháu muốn trồng thì trồng đi, trong thôn cũng không ai nói gì.”



Vương Bảo Sơn thấy Dương Nghĩa Trí cười ha ha, gương mặt hiền từ, trong lòng hắn đã hiểu vài phần. Sau khi nghe Vương Bảo Sơn nói xong, mặt Dương Nghĩa Trí muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.