Tú Sắc Nông Gia

Chương 175 : Trở nên hiểu chuyện rồi?

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Lúc này trời cũng tối xuống, có điều trước khi ăn cơm phải bái tế tổ tiên, đương nhiên là kể cả ông nội Lai Sinh.



Lúc này không cần Loan Loan mở miệng, Lai Sinh thấy đồ đã chuẩn bị xong liền chủ động chuyển ghế ra sân. Chờ đến lúc Loan Loan đi ra, Lai Sinh đã sắp xếp đồ cúng xong, gồm hoa quả và thịt, tiền giấy, hương trắng đều đã chuẩn bị xong, điều này khiến nàng kinh ngạc không chỉ chút ít mà thôi đâu.



Người cần cúng bái có cha mẹ, bà nội Bách Thủ, và ông nội Lai Sinh, Loan Loan nói cho hắn biết: “Phần này là của ông nội đệ, bước sang năm mới rồi, đệ đốt cho ông nhiều giấy tiền chút, để ông có thể vui vẻ, tiền giấy phải thả vào lửa, không cháy thì người trên trời không nhận được…” Vốn nàng còn muốn nói để ông nội phù hộ Lai Sinh bình an, vui vui vẻ vẻ qua cả đời, lại không đau ốm, không hoạn nạn, nhưng nghĩ lại, câu nàng vừa nói Lai Sinh đã không hiểu, nếu lại nói thêm thì nhất định Lai Sinh sẽ đi theo nàng đặt câu hỏi cả đêm mất. Trước đây, mỗi lần tế bái là Loan Loan đều vừa đốt giấy tiền vàng bạc vừa cầu nguyện, sau đó Lai Sinh đứng bên cạnh tò mò hỏi nàng câu này nghĩa là gì, câu kia nghĩa là gì, vì sao lại nói như vậy vân vân….



Nhưng kì lạ là Lai Sinh không có chút phản ứng nào với câu nàng vừa nói, nếu đổi lại bình thường hắn nhất định sẽ hỏi: “Vì sao phải đốt giấy tiền? Đốt hết rồi vậy làm sao ông nội lấy được?”.



Trong lòng Loan Loan thấy kì quái, hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái thì phát hiện Lai Sinh đang quỳ ngay ngắn, nghiêm túc chăm chú đốt vàng mã, điệu bộ, ánh mắt vô cùng thành kính, thậm chí còn có một tia tình cảm mà nàng nhìn không hiểu, có thể là đau thương.



Nhưng nàng lập tức phủ định suy nghĩ này, đau thương? Nàng chưa bao giờ thấy Lai Sinh như vậy, cho dù có khóc lóc đau lòng thì cũng là mấy ngày sau khi ông nội của hắn ra đi, nhưng đó cũng chỉ là sự nhớ nhung đơn thuần, đối với một người ngốc mà nói, làm sao có thể hiểu được đau thương thực sự chứ?.



Đợi đến khi đốt hết tiền giấy, tế bái xong, Loan Loan lại bảo Lai Sinh vẩy chút rượu lên trên tiền giấy đã đốt, để người âm lát nữa đến lấy tiền thì có thể uống rượu. Chờ Lai Sinh quy củ dập đầu ba cái xong, ba người liền vào nhà.



Lúc vào nhà, Lai Sinh chủ động mang hoa quả và thịt vào theo, chỉ để lại một chén rượu ở ngoài.



Năm nay mặc dù không lạnh bằng năm ngoái, nhưng đứng một lúc ở bên ngoài như vậy chân cũng hơi bị đông cứng rồi. Vào nhà vội khơi chậu than lên, Loan Loan lấy mấy xâu thịt bắt đầu dạy Bách Thủ cách nướng, ướp gia vị, cách lật thịt nướng như thế nào. Cách làm cũng đơn giản, nhưng thịt nướng xong có ngon hay không thì vẫn phải xem việc canh độ lửa, còn cả phần ướp gia vị nữa!.



Đợi Bách Thủ nhớ xong, Loan Loan để hai người ở nhà chính, nàng vào phòng cho con bú trước. Chỉ chốc lát sau, từng đợt mùi thơm của thịt nướng từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, khi Loan Loan đi ra lần nữa, trên tay Bách Thủ đã có mấy xâu thịt nướng gần xong, mà đến Lai Sinh cũng hữu mô hữu dạng (*) học nướng. Bách Thủ đưa mấy xâu đã nướng chín cho Loan Loan, rồi cầm thêm mấy xâu khác nướng tiếp.


***



Đến ngày Vương Tiểu Thảo xuất giá, sáng sớm cả nhà đã đến Vương gia thôn, Loan Loan để con trong phòng cho Vương Tiểu Thảo trông, nàng và Bách Thủ giúp đỡ việc bận rộn bên ngoài. Vương gia vốn không có thân thích gì, phần lớn đều là hàng xóm trong thôn, nên sân nhỏ cũng vừa đủ chỗ ngồi.



Mẹ Loan Loan nhờ con dâu cả nhà thôn trưởng chải đầu giúp. Con dâu thôn trưởng tầm ba mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, ngày thường nói chuyện, làm việc ổn định, cần cù, giỏi giang, kính già yêu trẻ, trong thôn ai nhắc tới nàng cũng đều dựng ngón tay cái, có được nàng dâu như vậy chính là phúc tu được từ kiếp trước.



Có thể nhờ người có phúc như vậy chải đầu cho Tiểu Thảo cũng không tệ.



Ở nông thôn, thành thân không nhiều quy định giống như nhà giàu, đợi đến lúc chiếc kiệu hoa đỏ thẫm của của Ngưu gia đến, mọi người đều cùng hoan hô một tiếng.



Đây chính là một cỗ kiệu thanh bồng nhỏ, trên đỉnh kiệu cột một tấm vải đỏ.



Màn kiệu đỏ thẫm, một đóa hoa đỏ cực kỳ to làm nổi bật lên không khí vui mừng.



Ở nông thôn thành thân rất ít khi dùng kiệu thế này, vì đây chính là đốt tiền đốt bạc, không ngờ Ngưu gia lại không tiếc mà thuê một cỗ kiệu hoa đến đón Vương Tiểu Thảo. Ở trong phòng nghe được tin này, nét mặt Vương Tiểu Thảo lộ ra vẻ thỏa mãn sung sướng.



Trong nhà chỉ có một tiểu đệ, đương nhiên sẽ để Vương Nguyên Sinh cõng Vương Tiểu Thảo ra ngoài, dáng người Vương Tiểu Thảo vốn mảnh mai, diện mạo xinh đẹp, nếu thực sự sửa soạn lại thì cũng có vài phần tư thái xinh đẹp như gió dìu liễu. Hỉ bà không ngừng khen tân lang tuấn tú, nói không ít lời dễ nghe, vui vẻ, đến mức tân lang ở cạnh kiệu đỏ bừng cả mặt.



Thời cổ đại không giống hiện đại, không có đưa dâu, nương tử gả đi rồi thì không còn chuyện gì của nhà mẹ đẻ nữa.