Tú Sắc Nông Gia

Chương 195 : Không thể tự kiềm chế

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Thần kinh đang căng ra của Loan Loan rốt cục cũng được trầm tĩnh lại, vẻ mặt nàng không khỏi tràn đầy vui mừng, đến nỗi đáy mắt đã ngấn lệ.



Thần sắc không biểu tình của Bách Thủ cũng lộ ra nụ cười chân thật.



Mặc dù buồn vì Lai Sinh không tin tưởng họ, nhưng biết được tin này khiến cho hai người vui vẻ không gì sánh được! Nàng và Bách Thủ đến nằm mơ cũng hy vọng Lai Sinh có thể được sống như người bình thường!



Sau khi Lai Sinh được đón về Âu Dương gia, mới đầu trên dưới Âu Dương gia đều vô cùng cung kính hắn. Âu Dương Đại lão gia còn mời người đến dạy riêng cho hắn. Nhưng đáng tiếc, phủ đệ nhà cao cửa rộng như Âu Dương gia người ta lại có không ít quy củ, Lai Sinh ở được hai ngày đã thấy chán. Hắn còn chưa chính thức ra mắt Âu Dương lão thái gia, Âu Dương Đại lão gia dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho hắn đi ra ngoài. Cả ngày hắn chỉ ngồi trong tiểu viện của mình, những gì tiên sinh dạy hắn nghe đều không hiểu, cho dù có hiểu thì cũng nhanh chóng quên mất.



Lai Sinh là người ngốc, nào có hiểu được nhiều đạo lý như vậy. Hắn chỉ bị hấp dẫn bởi những lời Âu Dương quản gia nói có thức ăn ngon, ngây thơ cho rằng thật sự có thể quay lại Dương gia thôn.



Không được như ý mình, Lai Sinh đã thấy bực bội từ lâu, cả ngày hắn ngồi trong phòng la hét ầm ĩ cả tiểu viện của mình.



Sau đó Âu Dương quản gia vừa dụ dỗ vừa lừa gạt. Khó khăn lắm mới gặp được Âu Dương lão thái gia. Mặc dù không được như ý lão thái gia, nhưng biểu hiện bên ngoài của Lai Sinh cũng không ngu ngốc như người ta đồn đại, tất cả đều nhờ quy tắc ít nói ít lời của Âu Dương quản gia.



Sau khi lão thái gia mất đi, Đại lão gia danh chính ngôn thuận thừa kế vị trí gia chủ. Âu Dương Nhị lão gia và Tam lão gia mặc dù trong lòng không phục, nhưng mọi chuyện đều đã định.



Mà sau khi Đại lão gia ngồi vững trên vị trí gia chủ, lại càng thêm không thích Lai Sinh ngây dại không hiểu chuyện. Hắn cảm thấy có một đứa con trai như vậy thật là một sự sỉ nhục, vì thế thỉnh thoảng lại trút giận lên người Lai Sinh.



Không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng, thỉnh thoảng lại còn bị đánh, Lai Sinh càng ngày càng sợ hãi. Hắn càng sợ lại càng nhát gan, Âu Dương Đại lão gia càng thêm tức giận, dần dần không thèm quan tâm đến hắn nữa. Thức ăn ngon quần áo đẹp lúc trước cũng không còn. Một ngày chỉ có ba bữa cải trắng, còn không cho phép Lai Sinh ra khỏi tiểu viện của mình.



Chúng hạ nhân đều nhìn theo sắc mặt chủ tử, dần dần những hạ nhân kia liền thừa cơ bắt nạt Lai Sinh.
Nhà nàng không khác gì một màn kịch, làm cho đầu nàng đau đến như muốn nứt làm hai.



Sau đó Loan Loan dứt khoát bảo Lai Sinh không cần đặt ra quy định gì nữa cả. Bởi vì dù có viết ra, ban ngày hắn cũng sẽ không chịu tuân thủ theo, còn không bằng cứ như trước kia, chỉ cần nàng và Bách Thủ để ý hắn thật kỹ là được!



Bên kia, chuyện của Vương Nguyên Sinh cũng có chuyển biến. Tạ Tam đến báo cho Bách Thủ biết tin Tạ Nhàn đã phái người tra xét xem bữa đêm Tạ Đại mất bạc có bao nhiêu người làm trên núi. Quả thật có không ít người, hơn nữa đến khuya cũng không chỉ còn hai cha con Vương Nguyên Sinh. Mà đúng lúc đó chỉ có một mình Vương Nguyên Sinh về mỏ mà thôi. Dĩ nhiên đây chỉ là bề ngoài, có thể buổi tối hôm đó còn có người khác nữa, những chuyện này hoàn toàn có khả năng.



Tạ Nhàn nói, thời gian Tạ Đại mất bạc hẳn là đêm hôm đó, nhưng không xác định được có phải vào lúc Vương Nguyên Sinh rời mỏ hay không. Điều này nói rõ người khả nghi không chỉ một mình Vương Nguyên Sinh, mà còn có những người đêm hôm đó lên mỏ, cả những người không làm việc nữa. Ví như người Dương gia thôn ở dưới chân núi, hay hai mươi mấy nam nhân mà Tạ gia mang đến, lại tính luôn cả thôn xóm lân cận. Đường núi rộng lớn, ai có thể đảm bảo sơn đạo gập ghềnh không còn ai khác?



Tạ Tam còn len lén nói với Bách Thủ, vì Bách Thủ và Loan Loan tin tưởng Vương Nguyên Sinh trong sạch, mà Tạ Nhàn lại tin hai người họ, cho nên cũng tin Vương Nguyên Sinh.



Nhưng giờ đã đến lúc các công nhân gửi bạc về nhà, Tạ Nhàn vì để Tạ Đại an tâm đã tự lấy tiền túi ra mười lượng bạc đưa hắn gửi về nhà. Mười lượng này là do Tạ Nhàn nghĩ đến chuyện các công nhân làm ra tiền không dễ dàng, nên mới tạm ứng trước, chờ sau khi tìm ra người trộm bạc nhất định sẽ phạt nặng.



Vương Nguyên Sinh không gặp chuyện gì, cha Loan Loan thật sự vui mừng, kéo Tạ Tam sang không ngừng khen Tạ Nhàn làm người ngay thẳng chính trực!



Loan Loan và Bách Thủ đều cảm thấy Tạ tam thiếu gia đúng là người tốt, tốt đến kỳ lạ, chuyện này rõ ràng đang ưu ái nàng và Bách Thủ, nhưng hai người có gì đáng giá để hắn phải làm vậy?



Vì để giảm bớt số lần Lai Sinh đi tìm Mạch Thảo, trừ ngày mưa to gió lớn, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong Loan Loan đều bày quán bán sương sáo, rồi sai Lai Sinh ngồi trông coi. Bản thân nàng phải dọn dẹp nhà cửa tươm tất xong mới ra. Đợi đến khi con trai buồn ngủ thì bế con về nghỉ trưa, con thức dậy lại chạy ra, cứ như vậy, thời gian Lai Sinh tự do chơi đùa cũng giảm bớt rất nhiều.



Tiểu tử ngốc này sao mà chịu, về sau Loan Loan hứa với hắn mỗi ngày sẽ cho hắn một đồng tiền công. Mặc dù một đồng đối với Lai Sinh cũng hấp dẫn, nhưng ham muốn đi chơi trong lòng hắn lớn hơn, Loan Loan phải dụ dỗ: “… Đệ xem bây giờ mới là mùa hạ, mỗi ngày đệ được một đồng, đến cuối năm thử tính xem đệ đã được bao nhiêu rồi, ít nhất cũng được một hai trăm đồng ấy chứ… Đến ngày đầu năm mới, đệ xâu tất cả chỗ tiền đó thành một xâu, đặt lên bàn sẽ được một chuỗi thật dài. Nguyên Bảo, Thạch Đầu sao có được nhiều tiền bằng đệ chứ?”