Tú Sắc Nông Gia
Chương 196 : Diễn trò, xem kịch
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Lai Sinh nghe xong thì hai mắt tỏa sáng: “Thật sự được nhiều như vậy sao?” Hắn bắt đầu đếm ngón tay tính toán, tính hồi lâu cũng không rõ có thật được hai trăm đồng tiền không, nhưng lại lo mình không lấy được tiền công: “Lỡ như tẩu không cho đệ thì sao? Lỡ tẩu quên thì sao? Nếu chẳng may không bán được thì sao?”
Loan Loan cười rộ lên: “Đệ tự mình nghĩ lại xem, chị dâu đã gạt đệ lúc nào chưa? Bất kể có người mua hay không tẩu vẫn đưa tiền công cho đệ, lại nói, nếu tẩu quên thì đệ tự mình nhớ kỹ cũng được vậy.” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu không, mỗi ngày tẩu sẽ tính tiền cho đệ. Chỉ cần đệ trông quán cho tẩu, buổi tối sẽ đưa tiền luôn, có được không?”
Lai Sinh gật đầu, ra vẻ rất hài lòng: “Thế cũng được.” Hắn lập tức cười hì hì: “Chị dâu, hông lẽ trời lạnh tẩu cũng bán sương sáo sao?”
Loan Loan liếc nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Trời lạnh tất nhiên không bán sương sáo nữa, nhưng đệ cứ yên tâm, đến lúc đó tẩu sẽ làm bánh bán. Tẩu tin bánh của tẩu rất được hoan nghênh!”
Lai Sinh lập tức thất vọng!
Nhìn bộ dạng đó Loan Loan vừa bực mình vừa buồn cười, liền trêu chọc hắn: “Mà bán bánh đệ không thể chạy khắp nơi như bây giờ được đâu. Bởi vì bánh rất nóng, lại có mùi thơm, phải có người trông, nếu không sẽ bị chó hoang tha đi mất.”
“Hả, sao lại có chó hoang nữa!”
“Đương nhiên có! Không chỉ có chó hoang, còn có cả lợn rừng, mèo hoang, thỏ rừng, gà rừng…”
“Gì chứ, gà mà cũng ăn bánh?”
“Nhưng mà tẩu nói trước nha, từ giờ ngày nào đệ cũng phải trông quán cho tẩu, được xin phép nghỉ làm hoặc đến muộn hoặc về sớm ba lần… Nói cách khác đệ có thể xin nghỉ để đi chơi. Hoặc là đến lúc phải bày quán nhưng lại không làm, cái này gọi là đến muộn. Hoặc là không được phép đệ lại về nhà trước hay đi chơi gì đó, thì cái này gọi là về sớm. Những chuyện này chỉ được xảy ra ba lần, nếu quá ba lần tẩu sẽ phạt tiền… Từ lần thứ tư đệ sẽ bị phạt một đồng tiền, lần thứ năm phạt hai đồng tiền, lần thứ sáu phạt bốn đồng, lần thứ bảy phạt tám đồng… Tính như vậy, nếu như một tháng đệ lười biếng mười hai lần thì không chỉ trong nửa năm này đệ không có một đồng nào, mà còn nợ tẩu bảy mươi sáu đồng… Nếu như liên tục hai tháng đều như vậy thì đệ sẽ phải làm không công trong cả năm để trả nợ. Nếu đệ mà không chịu, tẩu sẽ bảo ca ca xử lý đệ…”
Lai Sinh nghe xong trợn trừng mắt, sau đó dậm chân kêu to: “Sao lại như vậy chứ… Đệ không làm nữa đâu. Bây giờ đệ không làm nữa…”
“Gì? Chồng trước?” Người đàn ông kia ngẩn người, lập tức khinh thường nói: “Đã ly hôn rồi, hắn quản được sao…” Sau đó lại còn văn vẻ: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Tạ Tam cười lắc đầu: “Quả phụ này đúng là có nhan sắc không tệ, nhưng mà, đáng tiếc người ta đã có chủ rồi.”
Hai người nghe xong có chút ngạc nhiên, Hương Tú đến khu bếp trên mỏ làm cũng được mấy tháng rồi, ai ai cũng biết nàng là quả phụ, cũng đâu nghe thấy nàng đã có nam nhân khác.
Sau đó Tạ Tam nhiệt tình nói đến chuyện của Hương Tú và Lưu quản sự…
******
Tạ Đại bị mất bạc, Tạ Nhàn tin tưởng Vương Nguyên Sinh trong sạch, lại suy nghĩ cho công nhân nên Tạ Nhàn tự bỏ tiền túi ra ứng trước cho Tạ Đại. Chuyện này mặc dù không được tuyên bố trên mỏ, nhưng mọi người đều ngầm hiểu. Không ít người cảm thấy Tạ Tam thiếu gia là người trượng nghĩa, tốt bụng, biết nghĩ cho công nhân, nhất thời giành được không ít hảo cảm của mọi người. Đồng thời, quan hệ giữa Tạ Nhàn và công nhân cũng gần gũi hơn một chút.
Kể từ sau hôm đó, Vương Nguyên Sinh vẫn nghỉ ngơi ở nhà. Loan Loan đã nói, một khi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng hắn không cần trở lại làm nữa. Mỗi lần lại một lần hắn bị oan uổng, sao có thể trùng hợp đổ vấy cho Nguyên Sinh như vậy.
Hơn nữa sau khi Vương Nguyên Sinh rời khỏi mỏ, mặc dù có Bách Thủ, nhưng trên mỏ vẫn có không ít người nói này nói nọ với cha Loan Loan. Nếu hắn trở lại làm, khó tránh khỏi những lời khó nghe lọt vào tai cha nàng!
Mà dạo gần đây tâm tình cha nàng dường như không được tốt lắm, Loan Loan đành phải nấu mấy món ăn ngon mời cha nàng đến nhà ăn cơm. Cảm nhận được sự quan tâm của con gái, biết Loan Loan sống rất tốt, còn ổn hơn ông nghĩ, tâm tình ông cũng tốt hơn nhiều!
Kể từ khi Tạ Nhàn ứng ra mười lạng bạc cho Tạ Đại, ấn tượng về hắn trong mắt mọi người rất tốt, quan hệ giữa hắn với mọi người dường như cũng không có gì xa lạ hết. Cho nên tần suất Tạ Nhàn tới mỏ cũng tăng lên một chút, không chỉ nói chuyện thoải mái với Vạn sư phu và mấy người hầu, mà khi nói chuyện cùng công nhân hắn cũng vui vẻ cười nói. Có thời gian hắn còn đi lại trong thôn, nhìn cái này một chút, ngó cái kia một chút, giống như hắn cảm thấy rất hứng thú với ruộng đồng nông thôn. Mới đầu mọi người thấy hắn còn có chút kính sợ, thấy hắn dễ nói chuyện, dần dần mọi người không còn sợ nữa, nếu hắn hỏi gì, mọi người đều chủ động hỏi một đáp ba.