Tú Sắc Nông Gia

Chương 209 : Quan tâm

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Hương Tú cảm kích nhìn hắn: “Để ngươi phải đến giúp chúng ra, thật áy náy quá.” Lập tức lại có chút ít do dự: “Không biết Loan Loan muội tử và Bách Thủ huynh đệ có biết không?”



“Biết rồi. Yên tâm đi, sau khi làm xong ta sẽ về ngay.” Khi đi Lai Sinh đã nói với Loan Loan và Bách Thủ rồi. Hơn nửa đêm còn đến nhà một quả phụ giúp đỡ, để người biết được thể nào cũng sẽ dị nghị, hai người vốn định ngăn cản hắn, nhưng lúc này Lai Sinh rất có chính kiến.



Biết Loan Loan và Bách Thủ đều biết rồi, tâm tình Hương Tú nhất thời tốt hơn. Trong nhà chỉ có hai nữ nhân, Mạch Thảo sức yếu, bản thân nàng cũng không phải người giỏi việc nhà nông, giờ có nam nhân giúp đỡ, nàng và Mạch Thảo có thể thoải mái một chút.



Nghĩ tới đây, Hương Tú lại có chút ít lo lắng, Lai Sinh có thể làm được việc này sao?



Trước kia nàng có nghe Loan Loan nói mỗi lần Lai Sinh làm việc, Bách Thủ đều phải đi sửa lại một lần. Nhất thời trong lòng có chút do do dự dự, thứ nhất sợ Lai Sinh làm không tốt, thứ hai, đến lúc đó bản thân lại phải mệt mỏi kiểm tra lại một lần. Nhưng sau khi ra ruộng, nàng lại phát hiện Lai Sinh làm việc tay chân lưu loát, công việc qua tay hắn đều không cần người sửa lại lần thứ hai! Hoàn toàn không giống bộ dáng lôi thôi bình thường!



Trong lòng Hương Tú bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ!



Sang hôm sau, Hương Tú gặp được Loan Loan liền cảm ơn nàng: “Nhà muội còn nhiều việc phải bận rộn như vậy, còn cho Lai Sinh sang giúp hai mẹ con chúng ta, thật rất cảm tạ muội và Bách Thủ huynh đệ!”



Khóe miệng Loan Loan khẽ cười, trong lòng quyết định vẫn không nên nói ra do tự Lai Sinh muốn giúp.



“Thường ngày Lai Sinh hay tới nhà tỷ ăn, hắn giúp chút việc này cũng là nên làm. Vả lại, e rằng hắn cũng chẳng làm được bao nhiêu. Chỉ cần không thêm phiền toái cho tỷ là tốt rồi.”



Hương Tú vội lắc đầu: “Không có đâu! Nói thật, trước kia Lai Sinh làm việc rất lề mề, còn phải để cho người ta đi theo phía sau kiểm tra lại. Nhưng bây giờ ta còn cảm thấy đã trách lầm Lai Sinh rồi. Muội chưa thấy dáng vẻ lúc hắn làm việc đâu, tốc độ có khi còn nhanh bằng Bách Thủ ấy chứ! Việc làm xong cũng không khiến người phải nhọc lòng…”



Loan Loan cười đáp: “Vậy thì tốt rồi” Trong lòng thầm đế thêm, đương nhiên rồi, Lai Sinh có còn như trước nữa đâu chứ!



Cứ như vậy, vụ thu hoạch này Hương Tú cũng coi như được thoải mái, còn làm xong sớm hơn vụ trước rất nhiều!



Nhìn thóc phơi vàng ươm ngoài sân, Hương Tú cảm thán quả nhiên trong nhà có đàn ông thật tốt. Lập tức lại có chút tiếc nuối. Nếu Lai Sinh là người bình thường thì tốt quá, đối với Mạch Thảo rất tốt. Dáng vẻ Mạch Thảo không cần phải nói. Lai Sinh cũng tuấn tú. Hai đứa đứng cạnh nhau vừa xứng. Chỉ tiếc, Lai Sinh như vậy ngay cả bản thân còn bảo vệ không được, làm sao chăm sóc cho Mạch Thảo đây.




Lai Sinh từng muỗng từng muỗng múc sương sáo ăn, thỉnh thoảng nhìn Loan Loan, rồi nhìn Tạ Tam và Dương Phong ở xa xa. Một lát lại nhìn Loan Loan, sau đó lại nhìn nơi xa. Lúc sau ánh mắt hắn sáng ngời, cảm thấy dường như đã phát hiện được tâm sự của Loan Loan, lôi kéo nàng khẽ cúi đầu nói nhỏ, vẻ mặt còn ra vẻ như cùng chung mối thù: “Chị dâu yên tâm đi, Dương Phong không biết xấu hổ kia vừa nhìn cũng không phải là người tốt. Việc trông than này hắn không làm được lâu đâu, cuối cùng vẫn sẽ trả lại cho ca ca thôi!”



Loan Loan khẽ giật mình, sau đó rất bối rối!



Đứa nhỏ này thật biết quan tâm, khụ… Nhưng thật sự hiểu sai rồi!



*****



Thời gian làm việc của đội tuần tra trước kia là sáu canh giờ, hiện đã thành bốn canh giờ rưỡi. Năm người, bảo đảm mỗi một đoạn thời gian đều có hai người đi cùng nhau.



Lại đến lúc phải chuyển than ra bến tàu. Mỗi lần xe ngựa tới chở than đều là buổi sáng, nhưng hôm nay đến giữa trưa cũng chưa thấy tới. Tạ Nhàn liền phái người tới báo cho Lưu quản sự, đội thuyền chở than sẽ đến muộn mấy canh giờ, cho nên xe chở than cũng sẽ tới muộn.



Sau khi ăn cơm trưa, cho đến giờ Mùi (13g-15g) xe mới tới, lúc này vừa vặn là ca của Chu Thụ. Cát Đại bắt đầu làm việc từ trong giờ Tỵ (9g-11g). Hai người một người trông chừng chuyển than lên xe, một người đi lên mỏ. Lần này lượng than vẫn như đợt trước, cũng không nhiều hơn bao nhiêu, nhưng có lẽ do xe trâu kéo than chậm hơn, nên cho đến cuối giờ Thân (15g-17g), Bách Thủ bắt đầu làm việc vẫn chưa chuyển than xong.



“Sao hôm nay tốc độ lại chậm như vậy?” Bách Thủ nhìn bãi đất trống còn một nửa than đá hỏi Chu Thụ.



Chu Thụ lắc đầu: “Không biết, những người này vừa nói vừa làm việc, có đôi khi còn nghỉ một lát. Có lẽ đội thuyền đến chậm quá nên mọi người cũng không gấp.”



“Nhưng vầy thì chậm quá!” Thay vì lề mà lề mề trên đường như vậy, không bằng chuyển than đến bến tàu rồi nghỉ.



Chu Thụ làm cùng ca này với Bách Thủ. Cát Đại vẫn đối với Bách Thủ như thường ngày, nói lại vài chuyện cần làm để Bách Thủ đi tuần trên núi.



Trước tiên Bách Thủ đi một vòng trên mỏ. Lưu quản sự, Vạn Hữu Tài và Vạn Năng đang ở trong mỏ. Tạ Tam không biết đã đi đâu.