Tú Sắc Nông Gia

Chương 210 : Tức giận!

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Từ khi tới mỏ, Lưu quản sự và Tạ Tam đều ở cùng các công nhân trong lều trên sân đập lúa, chỉ thỉnh thoảng mới về thôn trang. Hắn biết Tạ Tam xưa nay quen lười biếng, hơn nữa Tạ gia hắn có người, chỉ cần lúc có chuyện quan trọng hắn không lề mề là được, bình thường Bách Thủ cũng lười quản Tạ Tam.



Ăn xong bữa tối, tất cả mọi người đều trở về nhà. Bách Thủ tuần một vòng trên mỏ, xác định không có ai, chỉ có một gác đêm mới xuống núi. Dưới chân núi còn đang bận rộn. Bách Thủ đi tới bên cạnh một phu xe chào hỏi. Mỗi lần tới kéo than đều là những phu xe cố định nên giờ đều đã quen mặt.



Người nọ thấy Bách Thủ liền cười nói: “Ở kìa, đang trực đêm sao Bách Thủ huynh đệ?”



“À không, ta vừa xong ca.” Bách Thủ cười nói, liếc nhìn dãy xe thật dài, khó hiểu hỏi: “Sao hôm nay chậm thế?”



“Haiz~, nói tới thật giận mà.” Người nọ có chút bất mãn: “Theo như tốc độ của chúng ta đã sớm chuyển xong, nhưng chở đến trấn trên đoàn xe người ta lại không cho chất lên xe. Chúng ta cũng hết cách, đành phải lề mề theo.”



Bách Thủ vừa nghe xong thì rất ngạc nhiên: “Không cho chất lên xe? Vì sao?”



“Không biết.” Người nọ lắc đầu, cũng rất khó hiểu: “Bảo rằng bên kia thuyền không tới. Nhưng thuyền chưa tới thì cứ để chúng ta chuyển than ra trước, rồi chất lên xe ngựa chuyển ra bến tàu, chẳng phải tốt hơn nửa đêm rồi còn lần mò trên đường thôn quanh co khúc khuỷu sao?”



Bách Thủ đồng ý gật đầu. Đường thôn vừa nhỏ lại vừa có ổ gà, đêm tối mù mù nếu đi không cẩn thận sẽ bị lật xe, chẳng phải càng thêm chuyện sao?



Hắn đang nghĩ không biết ai đã hạ lệnh như thế thì nghe thấy người nọ oán trách: “Cũng không biết ai ra lệnh nữa. Tạ nhị thiếu gia không ở đây, Tam thiếu gia đến trưa cũng chưa thấy mặt. Chỉ là, hình như có người nhìn thấy gã sai vặt của Tạ tam thiếu gia tới truyền lời, không biết Tam thiếu gia này rốt cuộc muốn gì nữa?”



Hai người đang nói chuyện thì trông thấy Tạ Nhàn cưỡi ngựa tới. Hắn xuống ngựa. Tạ Tam không biết từ đâu chui ra, vội vàng tiến lên dắt dây cương. Chờ Tạ Nhàn xuống ngựa xong, Tạ Tam không biết nói gì mà vẻ mặt Tạ Nhàn lập tức sa sầm, ánh mắt nhìn về phía bên này trở nên vô cùng lạnh lùng. Sau đó biểu hiện không chút thay đổi đi tới, lạnh lùng nói với mọi người còn đang xúc than đá: “Ngươi, ngươi, ngươi nữa, đã giờ nào rồi, lỡ thuyền hàng các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Cả đám lề mà lề mề. Có việc thì làm, không có việc thì tìm việc làm, đừng bám ở đây!”



Động tác trên tay mọi người lại nhanh thêm vài phần!



Bách Thủ khẽ nhíu mày, sau đó liền nhìn thấy Tạ Nhàn đi về phía hắn, nghiêm mặt hỏi: “Hôm nay trên mỏ không có chuyện gì chứ?”




Quýt nhà Vương Bảo Sơn rất sai trái, giỏ lớn giỏ nhỏ chở ra bán, chắc mùi vị không tệ, có lẽ nên lựa ngày nào rỗi rỗi tới ăn thử mới được!



Ba người mua đồ ở chợ xong thì về Dương gia thôn. Sau bữa trưa, Thạch Đầu và Nguyên Bảo đến rủ Lai Sinh cùng ra ngoài chơi, ba người nhao nhao nói buổi tối muốn đi ngắm trăng. Hắn ở ngoài chơi từ trưa tới tối mới trở về nhà.



Loan Loan đã làm xong cơm. Bách Thủ đang chơi đùa với Hán Nhi. Lai Sinh vừa vào nhà liền giúp đỡ bày bát đũa. Loan Loan vừa thấy hắn không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn trời tối mịt bên ngoài, nói: “Chiều nay đệ đi đâu chơi thế?”



Lai Sinh đỏ mặt nói: “Trên núi.” Lại lập tức nhíu mày: “Cả ngày đều ở trên núi chơi bùn cùng hai đứa trẻ, đệ thật không cách nào tưởng tượng được trước kia rốt cuộc đã tạo ra bao nhiêu phiền toái cho tẩu và ca ca nữa.”



Loan Loan khẽ ngạc nhiên, thấy hắn ảo não và bất lực, ôn hòa cười nói: “Cho dù đệ vẫn như trước kia ta và ca ca đệ cũng sẽ chiếu cố đệ cả đời. Hơn nữa, hiện không phải đã rất tốt sao? Ta và ca đệ chưa từng nghĩ sẽ được cùng trò chuyện với đệ, vả lại, nếu đệ không ra ngoài chơi đùa với Thạch Đầu và Nguyên Bảo, sao có thể giấu giếm được người bên ngoài đây?”



Lai Sinh gật đầu, nghĩ đến Âu Dương gia của mình, nghĩ đến người cha ruột đã gặp mặt, ánh mắt tối đi vài phần. Nhưng hắn còn có Loan Loan và Bách Thủ, nghĩa tình hai người dành cho mình không ai sánh được liền lên tinh thần, đáy lòng thầm quyết tâm phải phân ưu cho hai người, khẽ cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần người một nhà chúng ta vui vẻ là được.”



“Ha ha, đúng, đệ nghĩ được như vậy rất tốt.”



Hai người đang nói chuyện, Bách Thủ bồng con từ bên ngoài đi vào, thấy món ăn đã dọn xong, liền nói: “Chúng ta trước kính Nguyệt Lượng Bồ Tát đi?”



Ban đêm Lai Sinh đã bình thường, sau này lễ mừng năm mới bọn họ không cần phải hao tổn tâm trí lừa gạt hắn nữa, nhưng lúc này Lai Sinh lại rất có chủ ý: “Chúng ta mừng Trung thu, không biết ông ngoại bên kia có được ăn bánh trung thu hay không. Chị dâu, ca, đệ muốn đi lễ bái gia gia.”



Loan Loan đưa mắt nhìn Bách Thủ, mười lăm tháng tám đi tế bái phần mộ thân nhân đã chết trong nhà?



Bách Thủ suy nghĩ một chút, từ lúc Lai Sinh tỉnh táo hắn còn chưa đi bái tế ông ngoại. Lúc tiểu tử này ngu dại đã hiếu thảo như vậy, đừng nói là sau khi tỉnh táo, vì vậy liền đồng ý, cho nên ba người cầm lấy nhang đèn tiền giấy đi tới mộ phần của ông ngoại Lai Sinh.