Tú Sắc Nông Gia

Chương 243 : Ngốc trong ngốc

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Edit: Khuê Loạn

Beta: Nora



Loan Loan kéo Vương Tiểu Thảo đến một góc không người, thì thầm hỏi: “Lúc nãy muội chờ trong đó có nhìn thấy một người đàn ông cao cao, đen đen, tay cầm giỏ đến mua thịt không?”



Vương Tiểu Thảo nghĩ ngợi một chút, hỏi nàng: “Có phải là cái người đầu óc có vấn đề không?”



“Hồi nãy có người đàn ông vừa cao vừa đen cầm giỏ đến mua thịt. Hắn cầm giỏ trên tay, nhận thịt xong lại không trả tiền. Ông chủ Lý không cho hắn đi, hắn còn không chịu. Hỏi hắn sao lại không trả tiền? Hắn liền nói mẹ hắn chỉ đưa giỏ cho hắn, bảo hắn đi mua thịt, không đưa bạc cho hắn, cho nên không cần trả tiền. Tỷ nói xem người như vậy không phải kẻ ngốc thì là gì?”



Loan Loan và Bách Thủ nhất thời không nói nên lời, chẳng lẽ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hay là Vương Tiểu Thảo nhận nhầm người rồi?



Thấy vẻ mặt hai người hình như không tin, Vương Tiểu Thảo lại nói: “Nhị tỷ, chuyện tỷ nói xảy ra hồi nào vậy, muội đứng đó cũng được một khắc á (15phút).”



Vẻ mặt Loan Loan có chút khó coi: “Hình như cũng xảy ra vào lúc đó.” Đàm Nhị mặc dù không nói chuyện, nhưng không hề có vẻ như đầu óc hắn có vấn đề. Loan Loan chưa từ bỏ, lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Muội còn gặp được người nào khác không?”



“Có ạ! Sau đó lại có thêm một nam một nữ nữa, là cha mẹ hắn. Muội nghe thấy hắn gọi họ như vậy.” Sau đó Vương Tiểu Thảo tả lại dáng vẻ của hai vợ chồng đó.



Nhất thời Loan Loan và Bách Thủ cảm thấy rất ảo não. Chẳng lẽ người nhà họ Đàm cho rằng nhà nàng có Lai Sinh, nên định đưa thêm một người ngốc đến lừa gạt nhà nàng sao? Nhưng nghe lời Vương Tiểu Thảo kể thì Đàm Nhị kia còn không bằng cả Lai Sinh!



Đây là sự thành thực mà tỷ muội của bà mối Vương nói sao?



Hóa ra có người cho rằng cả nhà nàng đều là đồ ngu!



Xế chiều, Loan Loan gặp bà mối Vương, phẫn nộ nói cho bà biết.



Bà mối Vương cũng không tin lắm: “Muội muội cháu không nhìn nhầm chứ?”



“Cháu cũng hy vọng là muội ấy nhìn nhầm, nhưng muội ấy miêu tả giống hệt Đàm Nhị. Chưa kể, muội ấy cần phải nói xấu Đàm Nhị sao?”



Bà mối Vương nhất thời cảm thấy có lỗi: “Ôi chao, cháu xem ta đã làm chuyện gì này, vốn tưởng tìm được người trong sạch, ai ngờ nhà họ Đàm lại có suy nghĩ như thế, lại coi chúng ta đều là kẻ ngốc chắc?”


Tạ Dật nhíu mày, nhẹ gật đầu.



Nếu đã nói đến đây thì phải nhắc đến chuyện của Tạ Tam.



Loan Loan ngồi thẳng người, nhìn Tạ Dật nhíu mày nói: “… Tin rằng Nhị thiếu gia ít nhiều cũng đã nghe nói đến chuyện của mẹ Mạch Thảo. Mặc dù hai vợ chồng đã ly hôn, nhưng nàng ấy là một người phụ nữ kiên cường, một mình nuôi Mạch Thảo lớn lên. Nếu nàng ấy là người nghĩ quẩn như vậy, thì sao có thể vượt qua được nhiều khó khăn như thế, chịu đựng biết bao khổ cực để nuôi Mạch Thảo lớn thành người được đây?”



“Cho nên…” Tạ Dật nhìn nàng.



“Cho nên, Hương Tú không thể nào vô duyên vô cớ tự sát được.”



Loan Loan nói rất kiên định, Tạ Dật nhíu chặt lông mày, chốc lát sau, hắn nói: “Cô yên tâm, việc này ta nhất định sẽ cho Mạch Thảo cô nương một lời giải thích.” Sau đó hắn lại nói: “Chuyện làm ăn bên Tây Bắc có chút vấn đề, ta ở bên này không được mấy ngày, có việc gì cô có thể trực tiếp đi tìm Dư chưởng quỹ.”



Có đệ đệ ngươi ở đây, thì cho dù có tìm Dư chưởng quỹ cũng không làm được chuyện gì đâu à!



Nhưng những lời này Loan Loan không tiện nói ra miệng.



“Khi ta không ở đây, có một số việc hai người nhớ chú ý kỹ.” Nói xong, Tạ Dật đứng dậy, sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, nói với Loan Loan: “Trên mỏ bây giờ thiếu đốc công, để Bách Thủ huynh đệ làm được không?”



Loan Loan còn chưa kịp phản ứng, Tạ Dật đã đi đến cổng, nói: “Ta còn có việc phải đi trước.”



Đúng lúc Dư chưởng quỹ từ ngoài đi vào, vội nói với Tạ Dật: “Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia vừa đi lên mỏ.”



Tạ Dật gật đầu, Loan Loan vội gọi với theo hắn: “Nhị thiếu gia, không biết sau này ngài có rảnh lúc nào không? Tạ Tam nhân lúc trời tối trèo tường vào nhà ta, định ăn trộm, mong Nhị thiếu gia làm chủ cho chúng ta.”



Tạ Dật giơ tay lên rồi ra khỏi sân.



Loan Loan kinh ngạc nhìn về phía cổng, không biết hắn giơ tay lên là có ý gì? Quản hay không quản đây?