Tú Sắc Nông Gia

Chương 242 : Làm mai

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


“Được, được, được thôi!” Tiên sinh trướng phòng gạch thêm một nét vào sổ, rồi gạch một gạch lên thẻ bài cho người nọ, sau đó ông ta cầm lấy sổ sách, nhưng Dương Phong ở bên cạnh lại thúc giục: “Tiên sinh trướng phòng, vẫn chưa có hoành phi này. Câu đối hay như vậy, chữ đẹp thế kia, sao có thể thiếu hoành phi được chứ.”



“Được, được, được!” Tiên sinh gấp sổ sách lại, vui vẻ viết thêm một bức hoành phi cho Dương Phong, sau đó rất thỏa mãn ngắm nhìn bài thơ do mình viết. Đã thật lâu chưa đụng tới thơ phú, hôm nay đột nhiên được nghe người khác khen ngợi, trong lòng ông vô cùng phấn khích!



Dương Phong cùng tiên sinh trướng phòng vừa nói vừa cười xuống núi. Sau đó ông ta cùng hai mươi mấy công nhân của Tạ gia vào ở trong lều. Chia tay tiên sinh trướng phòng, Dương Phong quay người đi đến chỗ Tạ Nhàn hẹn.



Từ xa đã trông thấy có người đem thứ gì đó cho Tạ Nhàn, chờ Dương Phong đến gần, người nọ đã rời đi. Dương Phong nhìn sổ sách trong tay Tạ Nhàn, nói: “Đã đem đối chiếu chưa ạ?”



“Xong rồi.” Tạ Nhàn gật đầu.



Dương Phong quay nhìn phương hướng người nọ rời đi: “Thợ mỏ kia là do thiếu gia sắp đặt?!”



Tạ Nhàn cười mà không nói.



Dương Phong còn có chút lo lắng: “Thiếu gia đánh tráo quyển sổ khác, nhưng hai bản có bút tích không giống nhau.”



Tạ Nhàn khẽ mỉm cười, không chút lo lắng: “Ngươi biết Lưu ký trướng bên ta ngoài tính sổ sách, hắn còn có sở trường gì nữa không?”



“Gì ạ?”



“Mô phỏng nét chữ!”



Dương Phong sửng sốt, tiện đà hiểu được vì sao Tạ Nhàn yên tâm như thế.



******



Gặt lúa, cấy mạ!



Chờ sau khi gặt lúa mạch, đất đai cày xong lại tới cấy mạ rồi!



Trước kia chỉ biết là Mạch Thảo khéo tay, làm việc nhà chuyên cần, không nghĩ tới cấy mạ cũng rất thạo, có thể sánh cùng Bách Thủ. Trước kia Mạch Thảo không có tiếng tăm gì, hiện Mạch Thảo cũng không có tiếng tăm, nhưng sau khi đến nhà Loan Loan không hề có chuyện bởi vì nàng không có chút tiếng tăm nào mà mọi người không chú ý tới nàng.



Bình thường có vài người luôn tự nhận mình làm việc tài giỏi lúc này cũng không ngăn nổi kinh ngạc: “… Không ngờ cô nương này cũng rất giỏi giang nhỉ!”




Chào hỏi xong, bà mối Vương cùng mẹ Đàm lão nhị chuyện trò hai câu rồi mấy người liền tách ra. Loan Loan, Bách Thủ, bà mối Vương đi về phía chợ, nếu đã tới cũng nên thuận tiện mua vài món đồ về.



Vừa đi bà mối Vương còn vừa hỏi Loan Loan: “Như thế nào?”



“Vóc người bình thường, còn tính tình không biết thế nào.”



Nghe nói có vài người cưới nhau mà ngay cả mặt mũi hai bên cũng không thấy, trước đó cha mẹ cũng không đi gặp nhau, chỉ nghe bà mai giới thiệu, gần đến giờ thành thân, đêm đó mới biết được đối phương lớn lên là dẹp là tròn. Gặp được nam nhân tốt coi như là mệnh tốt, tìm đúng nhà chồng, tính tình không tốt cũng chỉ có thể cam chịu.



Nàng gặp Đàm lão nhị như vậy, trừ tướng mạo ra thì thật sự không thể nhìn ra được chuyện gì nữa, không được tự do yêu đương như ở hiện đại. Cũng coi như vận khí của nàng tốt, vậy mà tìm được nam nhân tốt như Bách Thủ.



Bà mối Vương khuyên hai người Loan Loan trở về nói với Mạch Thảo một tiếng, nên thương lượng xem thế nào, dù sao đây cũng là chuyện cả đời cần phải suy nghĩ thật kỹ, sau đó bà ta tự mình đi chợ.



Loan Loan và Bách Thủ mua xong đồ hai người cần rồi thong thả đi ra khu chợ, đi qua hàng thịt Đàm lão nhị mới vừa mua thịt, đột nhiên nàng nhìn thấy Vương Tiểu Thảo từ bên trong đi ra.



Vương Tiểu Thảo cũng nhìn thấy hai người, lập tức đi tới.



“Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, hai người đi chợ sao?”



“Đúng vậy. Muội đang làm gì thế?”



Sau khi thành thân với Ngưu Sơn, tính tình Vương Tiểu Thảo thay đổi rất nhiều.



Vương Tiểu Thảo cười nói: “Cửa hàng dùng hết thịt rồi, muội tới gặp Lý sư phụ đặt một ít để sáng mai làm bánh bao thịt, thuận tiện mua thêm một chút về ăn, vì vậy đợi ở đây một lúc.” Sau đó cười dài không ngớt: “Gần đây có chút thèm ăn, nó muốn ăn thịt béo.”



Loan Loan nhìn bụng nàng nhô lên cao: “Nó á hả?”



Vương Tiểu Thảo thỏa mãn sờ sờ bụng, cảm giác được đứa nhỏ trong bụng đá một cước, nàng lập tức vui mừng kêu lên: “Nhị tỷ, nó vừa đá muội nè.”



Loan Loan ha hả cười: “Thế á, chờ lúc đứa bé chui ra, thấy cánh tay bắp chân nhỏ đá tới đá lui còn thú vị hơn đấy.” Nhớ tới lời nàng vừa nói, lại hỏi: “Muội nói hồi nãy đợi trong kia một lúc lâu?”



“Dạ đúng!”