Tú Sắc Nông Gia

Chương 245 : Đến nhờ cậy

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Edit: Khuê Loạn

Beta: Nora



Sắc mặt Dương Phong trắng bệch, vẻ mặt không thể tin: “Tam thiếu gia, người có ý gì?”



“Có ý gì?” Tạ Nhàn ha hả cười một tiếng: “Ngươi không hiểu cũng không sao, chỉ cần ta biết chân tướng sự tình là được.”



Thấy Dương Phong bị dọa sợ không nhẹ, Tạ Nhàn an ủi hắn: “Ngươi yên tâm, chuyện này ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết. Nếu như ta muốn làm gì sớm đã công bố chuyện này ra rồi, cần gì đợi đến lúc này. Chuyện này rốt cuộc như thế nào đều phải trông chờ vào ngươi.”



Trong lòng Dương Phong rơi xuống đáy: “Nhưng chuyện này nghiêm trọng, lỡ như phơi bày liên lụy đến ta thì sao?”



“Ngươi yên tâm, nhi tử thôn trưởng làm sao có thể làm ra loại chuyện này được? Nói ra cũng không ai tin phải không?”



Liên tiếp mấy ngày tinh thần Dương Phong đều hoảng hốt, làm thế nào cũng nghĩ không thông sao Tạ Nhàn tra được chuyện kia.



Bách Thủ lại lần nữa được thăng làm đốc công, lần này làm đốc công không giống với quản lý bãi than. Đây là chuyện quản cả khu mỏ.



Dư chưởng quỹ tự mình đến mỏ tuyên bố: “… Nhị thiếu gia nói Dương Bách Thủ huynh đệ làm việc tận lực, lại trung thành, một lòng suy nghĩ vì khu mỏ, làm việc chính trực. Người như vậy mỏ chúng ta cần trọng dụng… Sau này mọi người có việc có thể trực tiếp tìm Dương Bách Thủ, Dương đốc công lại báo cho Lưu quản sự… Vì sao chúng ta muốn chọn ra quản sự, đốc công? Bởi vì muốn mọi người làm việc cho Tạ gia, giảm bớt trọng trách cho Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia… Hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực làm tốt mọi việc trong mỏ. Làm tốt, cuối năm Nhị thiếu gia tới sẽ có trọng thưởng…”



Những thợ đào mỏ nghe vậy kích động không thôi. Tạ Dật ban bố quy định này đã tạo cho những thợ đào mỏ lợi ích thực thế cực kì.



Trong lòng Tạ Nhàn giận đến nghiến răng. Cái gì gọi là giảm bớt trọng trách cho Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia? Ý này rõ ràng chính là nói trên mỏ có chuyện không cần báo lên cho hắn. Hôm nay Dư chưởng quỹ còn chọn lúc hắn tới mỏ mà tuyên bố, làm trò trước mặt mọi người, thẳng thừng đánh vào mặt hắn.



Lúc này không ai màng đến Tạ Nhàn có sắc mặt gì, rối rít cao hứng nghị luận.



“Thế thì tốt quá, Nhị thiếu gia nói chỉ cần cố gắng làm chúng ta ai cũng có cơ hội làm đốc công, quản sự.”


Dương Tuấn Kỳ đúng là có ý nghĩ này. Trong thôn chỉ có Loan Loan và Bách Thủ có quan hệ tốt với Tạ Dật. Loan Loan không chỉ giúp Tạ gia làm đồ khô, mà lúc này Tạ Dật vừa đến liền trực tiếp thăng Bách Thủ làm đốc công. Nhờ bọn họ hỗ trợ nói giúp trước mặt Tạ Dật mới có thể được bồi thường. Mỏ mới có thể cho công đạo.



Nhìn lên vẻ mặt Dương Tuấn Kỳ, mẹ Tuấn Kỳ liền hiểu, lập tức nổi cáu: “Không được, con tìm ai cũng không được đi tìm bọn chúng.”



Dương Tuấn Kỳ ngạc nhiên, trước kia nghe cha nói mẹ hắn và Loan Loan cãi nhau mấy lần, không thể hòa hợp với hai vợ chồng Loan Loan, không ngờ bà chán ghét hai người Loan Loan như thế.



Khuyên bà: “Mẹ, thật ra thì đường ca và đường tẩu rất dễ nói chuyện…”



“Im miệng.” Mẹ Tuấn Kỳ trừng mắt: “Cái gì đường ca đường tẩu? Nhà chúng ta xảy ra chuyện này không biết người ta chê cười đến thế nào, con còn chạy đến cửa cầu người ta. Không phải tới xem sắc mặt người ta sao?”



Dương Tuấn Kỳ có chút không hiểu: “Sao lại bảo đến cửa xem sắc mặt chứ? Vả lại đường ca đường tẩu cũng không phải là người như vậy, con từng tiếp xúc với họ nên biết mà! Mẹ đừng vì những chuyện cỏn con mà ghi nhớ trong lòng. Đều là người một thôn, còn là thân thích nữa, có khó khăn thể nào họ cũng sẽ không làm ngơ đâu.”



Mẹ Tuấn Kỳ nói gì cũng không chịu, lau nước mắt tố khổ: “Kể từ khi con thi rớt, chúng ta đã thành chuyện cười cho người trong thôn một thời gian dài. Dù nhà bọn chúng không như vậy, trước mặt không nói gì, nhưng thật ra thì sau lưng không biết chê cười ta bao nhiêu lần. Đặc biệt là cái con Vương Loan Loan kia cứ luôn bới móc ta… Cha con bị thương, nếu chúng nó còn nhớ tới thân thích sao không đến thăm nổi một lần? Vậy mà con còn chạy đến cửa cầu người ta, nói không chừng đến lúc đó chuyện không thành, còn bị chúng nhục nhã cho một phen.”



Chính bản thân Dương Tuấn Kỳ cũng cảm thấy đôi khi mẹ hắn cũng hay cố tình gây sự. Trước kia mẹ hắn hay tìm nhà Loan Loan gây chuyện, chuyện này hắn cũng biết. Ngay cả mình cũng không chào đón người ta, dựa vào cái gì người ta phải tới thăm cha hắn. Hơn nữa hắn và Bách Thủ từng có lui tới, biết Bách Thủ và Loan Loan cũng không phải là hạng tiểu nhân thích a dua nịnh nọt, cũng không phải người thích bỏ đá xuống giếng.



“Nếu như không tìm họ, vậy mẹ nói xem tìm ai bây giờ?”



Mẹ Tuấn Kỳ nghẹn lời, bà cũng không biết. Hiện giờ bà đang hoang mang lo sợ! Mấy ngày trước bà còn nở mày nở mặt ở trong thôn, mỗi người thấy bà đều chào hỏi trước. Nhưng kể từ khi Dương Tuấn Kỳ thi rớt hết thảy đều thay đổi. Đầu tiên là Đàm gia kéo dài hôn kỳ, hiện Dương Nghĩa Thiên lại té gãy chân, hơn nữa còn bị sa thải. Làm cho bà không cách nào tiếp nhận nổi là chân Dương Nghĩa Thiên có thể bị phế đi, nói cách khác ông ta có thể sẽ trở thành người què, nửa đời sau phải chống gậy mà đi.



Ông trời sao có thể như vậy? Cho tới bây giờ bà cũng không ngờ được trong nhà sẽ biến thành thế này!



Nghĩ tới đây, mẹ Tuấn Kỳ thương tâm đến mức muốn khóc thật lớn!



Thế mà Dương Tuấn Kỳ vẫn còn muốn đến nhà Loan Loan.