Tú Sắc Nông Gia
Chương 246 : Gặp chuyện không may (thượng)
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Khi Dương Tuấn Kỳ tới cửa vừa lúc Loan Loan và Bách Thủ đều đang ở nhà.
Hắn thành tâm thành ý van nài hai người: “… Đệ biết mẹ đệ có đôi khi hay cố tình gây sự, nhưng cầu đường ca và đường tẩu nể tình đệ và muội muội, giúp cha đệ một chút được không?! Chuyện này đệ không nên quy toàn bộ trách nhiệm cho mỏ, nhưng hiện tại chân cha đệ bị phế đi, trong nhà lại tốn rất nhiều bạc để mời đại phu, trên mỏ thế nào cũng phải bồi thường cho một chút…” Sau đó lại trách cứ chính mình: “… Đệ là đứa con vô dụng! Không chỉ không làm ra tiền phụ giúp gia đình, còn để cha mẹ phải hao tâm tổn trí… Thi hai lần đều không đỗ, mẹ đệ lại là người cực kì sĩ diện, ngại đệ làm bà mất mặt… Cầu xin đường ca và đường tẩu giúp đệ nói giúp đôi lời! Sau này nếu đường ca và đường tẩu cần đệ làm gì, Tuấn Kỳ nhất định dốc toàn lực.”
Dương Tuấn Kỳ ăn nói khép nép thỉnh cầu như thế, Loan Loan và Bách Thủ làm sao cự tuyệt được. Bọn họ không hợp với mẹ Dương Tuấn Kỳ, bởi vì chuyện Dương Nghĩa Thiên nhất quyết không trả nhà lại cho Bách Thủ mà sinh lòng ngăn cách. Nhưng họ đều là người Dương gia, nói như thế nào cũng là đại bá Bách Thủ, hiện mỏ khi dễ người Dương gia thôn, bọn họ làm sao có thể không quan tâm đến.
Nếu thật sự cứ để như thế, mỏ nhất định sẽ cảm thấy người Dương gia thôn rất dễ ức hiếp.
Thời xưa con người hay đoàn kết tương trợ. Không giống hiện đại, một bà lão qua đường té ngã cũng không ai để ý. Chuyện này cho dù ngoài miệng Bách Thủ nói không quan tâm, nhưng thật ra không chừng trong lòng cũng sẽ lo lắng.
Mặt khác, lúc trước Loan Loan cũng đã lo lắng sẽ có người hùa theo. Ai không biết nhà nàng có quan hệ tốt với Tạ Dật, lúc nhà người nào đó có khó khăn đều sẽ đến nhờ vả, lúc trước là Diêm gia, hiện giờ là Dương Tuấn Kỳ. Một ngày còn Tạ Nhàn, trên mỏ nhất định sẽ còn rất nhiều chuyện bất bình. Nhưng chuyện này Bách Thủ lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bách Thủ hiện là đốc công ở mỏ, muốn quyết định chuyện gì đều phải xin chỉ thị của Lưu quản sự. Hôm sau hắn liền tìm đến Lưu quản sự nói rõ tình huống Dương gia.
“… Dù nói thế nào ông cũng là vì chuyện ở mỏ mới té ngã, để thổ lộ thành ý của mỏ với nhân công, ta cảm thấy chuyện này cần đưa chút ngân lượng qua. Một là Dương gia sẽ cảm kích mỏ, thứ hai là các thợ mỏ cũng sẽ càng thêm trung thành với mỏ. Nếu không quản, thể nào cũng sẽ lại giống Diêm gia lúc trước…”
Lưu quản sự trầm tư không nói. Chuyện này Tạ Nhàn đã có dặn dò rồi. Dựa theo quy củ của Tạ phủ, nô tài xảy ra chuyện gì, về tình về lý chủ tử cũng sẽ bồi chút tiền. Những thợ mỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, theo lý mỏ cũng sẽ cho chút ngân lượng xem như bồi thường. Chính hắn cũng cảm thấy dù thế nào thì mỏ cũng nên thăm hỏi Dương Nghĩa Thiên một chút, nhưng Tạ Nhàn lại nói không cần.
Nếu như mình làm theo lời Bách Thủ nói, chắc chắn Tạ Nhàn sẽ tìm mình gây phiền toái. Nếu như không thuận theo, lỡ như khi Nhị thiếu gia trở lại biết được chuyện này nhất định sẽ hỏi.
Trong lúc Lưu quản sự đang ở trong thế khó xử, Tạ Nhàn đã tới.
Lưu quản sự thiếu chút nữa niệm a di đà Phật, gấp gáp hướng về phía Tạ Nhàn xin chỉ thị. Tạ Nhàn lạnh lùng nhìn Bách Thủ, nói: “Nếu Dương đốc công đã nói như vậy, thì đưa một lượng bạc qua đi.”
Lưu quản sự nghẹn lời. Một lượng bạc coi là gì chứ, không bằng cả khen thưởng nha hoàn nô tài trong phủ. Cho dù nha hoàn nô tài trong phủ xảy ra chuyện gì, cũng không chỉ đưa mỗi một lượng bạc. Hắn âm thầm liếc vội về phía Bách Thủ đang ở bên cạnh. Bách Thủ khí định thần nhàn, mặt không chút biểu tình.
Đợi đến nha môn, vừa cột trâu xong, hai người vội vã đi vào. Hai bên đứng hai hàng nha dịch. Vương Nguyên Sinh quỳ dưới đất, bên cạnh còn đứng một người, nhìn thật kỹ hóa ra là Tạ Đại.
Nhất thời tâm Loan Loan trầm xuống.
Ba người bị ngăn ở bên ngoài, cha Loan Loan cũng đang đứng đó.
Chủ vị không thấy Huyện lão thái gia. Đợi một lúc lâu, Huyện lão thái gia mới từ hậu đường đi lên, ngồi xuống chủ vị, tay cầm mộc tỉnh đường nặng nề gõ. Vương Nguyên Sinh bị làm cho sợ đến run lên. Huyện lão thái gia ngó Vương Nguyên Sinh phía dưới nói: “Người quỳ phía dưới ở nơi nào? Họ tên gì? Người ở đâu?”
Vương Nguyên Sinh sợ hãi nhìn Huyện thái gia, lắp bắp nói: “Ta tên Vương Nguyên Sinh, nhà ở Vương gia thôn.”
Huyện thái gia cúi đầu quét qua một mẫu đơn kiện trên tay, hét lớn một tiếng: “Vương Nguyên Sinh to gan! Mấy tháng trước trộm bạc, vì sao đến nay còn không mang trả lại?”
“Lão gia, ta không có, không phải là ta trộm.” Vương Nguyên Sinh thấp thỏm không yên. Mặc dù hắn bướng bỉnh, mặc dù không tốt, nhưng còn chưa từng thấy qua việc như thế này, hắn đã sớm bị dọa đến run bần bật.
Mãnh Hổ ở cửa nha môn uy nghiêm. Hai bên nha dịch đều to lớn, nghiêm mặt, còn đáng sợ hơn cả lưu manh ở chợ. Gậy công sai trên tay còn vừa thô vừa bền chắc. Hai nha dịch đứng bên cạnh từ trên quát xuống hắn, ép hắn nhanh nhanh khai thật, đừng nghĩ trong lòng còn hy vọng, bằng không nha môn còn có nhiều biện pháp cho hắn chịu khai. Nghĩ đến vậy, cả người hắn không khỏi run lên. Hắn thực không thể tưởng tượng được thân thể mình chịu hai côn sẽ ra tình cảnh gì.
Ánh mắt nhất thời đỏ, liên tiếp thét oan: “Lão gia, oan uổng quá, thật không phải ta trộm.
Mẹ Loan Loan ở bên ngoài nhìn mà nước mắt không ngừng tuôn trào, cũng hướng về phía Huyện thái gia ở trên cao gào lên: “Lão gia, nhất định ông lầm rồi! Con ta sẽ không làm loại chuyện này đâu! Nhất định ông lầm rồi…”
Hốc mắt cha Loan Loan không khỏi ửng đỏ. Ngay cả Loan Loan và Bách Thủ cũng không biết phải làm sao. Bình thường Vương Nguyên Sinh hay làm nggười khác khó chịu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn lúc này thật làm người ta vừa thấy đáng thương vừa đau lòng. Nếu như hắn thật sự có chuyện không hay xảy ra, không biết cha mẹ nàng sẽ như thế nào nữa.
Mà Huyện thái gia vẫn luôn ra vẻ như đang xử lý chuyện công, nhìn bên ngoài gầm lên một tiếng: “Nếu còn nhiễu loạn công đường nữa, liền ném ngươi ra ngoài.” Mẹ Loan Loan bị dọa bụm miệng không dám lên tiếng.