Tú Sắc Nông Gia

Chương 70 : Học hỏi tay nghề, bán được nhiều tiền

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Về sau Loan Loan lấy một cái giỏ cá khác của Bách Thủ làm đưa cho Kim Đản, Kim Đản lập tức ngừng khóc.



Bởi vì cái giỏ cá này có hình giống con gà, Bách Thủ mất hai buổi trưa mới làm xong, chế tác có hơi thô ráp, nhưng mà cọng lông gà được đan rất đặc biệt.



Mẹ Kim Đản nói cảm ơn với Loan Loan rồi dẫn con về nhà.



Bên kia vừa đi, bên này lại không buông tha, Bách Thủ đành phải đồng ý với Lai Sinh là sẽ làm cho nó cái đẹp mắt hơn.



Nhưng vào buổi chiều ngày thứ hai, Loan Loan đang trên đường đi thăm Bách Thủ, đi ngang qua thôn thì gặp phải mẹ Trường Thọ, cũng chính là mẹ của Kim Đản, bà ấy nhiệt tình chào hỏi Loan Loan, còn nói cám ơn chuyện cái giỏ cá.



Loan Loan cảm thấy cái loại chuyện nhỏ này căn bản không đáng nhắc tới, nhưng mẹ Trường Thọ lại kéo Loan Loan tới nhà mình ngồi một chút. Hai người vừa vào cổng thì nhìn thấy Vương Thanh Sơn đang ngồi trong sân đan gùi, nghe thấy tiếng động Vương Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Loan Loan thì ngẩn người, sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình.



Mẹ Trường Thọ chủ động nhắc đến chuyện cái gùi trúc ở trên mặt đất: “Những cái này đều là của Thanh Sơn nhà thẩm làm, tay nghề của Thanh Sơn nhà thẩm có tiếng ở quanh đây đấy.”



Nói xong, lúc đi ngang qua còn thuận tay cầm một cái giỏ trúc, đưa cho Loan Loan, Loan Loan cẩn thận quan sát, quả thực là so với Bách Thủ đan thì còn tỉ mỉ hơn, nói theo cách khác, chính là nhìn tinh xảo hơn.



“Quả thật là đan rất đẹp.” Loan Loan cười nói.



“Ha ha, đúng vậy, tay nghề Thanh Sơn nhà thẩm là số một của vùng này đấy.” Nhưng chỉ có điều suy nghĩ thì bảo thủ, da mặt lại còn mỏng.



Nghe mẹ mình nói như thế, Vương Thanh Sơn ngồi ở bên cạnh cũng hơi xấu hổ.



Lúc này lại nghe thấy mẹ Trường Thọ nói: “Tuy tay nghề của nó tốt, nhưng đồ làm ra lại không có hoa văn kiểu dáng đa dạng như của Bách Thủ làm. Hôm qua Kim Đản cầm con gà tre kia về, cái đuôi của nó đặc biệt vô cùng nha, ôi chao ôi, thật không ngờ Bách Thủ đan gùi tre cũng lợi hại như thế…”



Cái đuôi con gà tre kia là dùng phương pháp đan hình cung đặc biệt, kỹ thuật đan đồ tre của Bách Thủ không thạo lắm, chỉ là phần đuôi nhìn trông đặc biệt dễ nhìn. Nhưng mà người thạo nghề nhìn kỹ thì vẫn nhận ra được phần ảo diệu trong đó- nghĩ tới đây, Loan Loan không khỏi nhìn về phía Vương Thanh Sơn đang cúi đầu đan gùi tre.




Vương Thanh Sơn lại nói cảm ơn hắn.



***



Chạy đông chạy tây một hồi, thịt muối trong nhà làm cũng được tương đối, chọn lúc rảnh rỗi Bách Thủ liền đi đến chợ một chuyến. Hai ngày sau, Dư chưởng quỹ kích động tới đây, còn có ba tùy tùng đi theo. Ngoại trừ cái xe ngựa mà ông ta ngồi, phía sau còn có hai chiếc xe bò.



Ông ngày mong đêm ngóng, rốt cuộc cũng chờ đến ngày thịt muối làm xong, phía kinh thành đã thúc giục hai lần rồi. Để tiết kiệm thời gian, đích thân ông dẫn hai người tới đây.



Vừa vào nhà, chưa nói được hai câu đã đi kiểm tra thịt muối với lạp xưởng trước, còn có cả xương sườn nữa. Thoạt nhìn cũng không khác lần trước là mấy, Dư chưởng quỹ rất là hài lòng. Ba con heo, chia trung bình thì một con hai trăm cân, thịt của ba con heo này bán được vừa tròn một trăm hai mươi lượng bạc.



Trừ bỏ tiền mua heo, còn có các loại chi tiêu khác, thế nào cũng có một trăm lượng bạc tiền lãi. Lại thêm số tiền tích cóp được lần trước, oa, nhà bọn họ hiện có hơn một trăm lượng bạc rồi, lại đổi thành nhân dân tệ của thời hiện đại, cứ coi một lượng bạc là ba trăm đồng mà tính, nói cách khác, hiện tại nhà bọn họ có vạn đồng rồi!



Oa ha ha… Thiếu chút nữa là Loan Loan bật cười thành tiếng!



Tiễn đám người Dư chưởng quỹ đi rồi, Loan Loan cầm bạc đi thẳng vào trong nhà, nghĩ nghĩ, chỗ bạc này nên cất ở đâu, sau lại nghĩ, nhiều bạc như vậy mà để ở trong nhà thì rất không an toàn, trấn trên có ngân hàng tư nhân, ngày mai để ở ngân hàng tư nhân là được.



Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai người liền cõng gùi đi chợ, việc đầu tiên chính là đến ngân hàng tư nhân gửi tiền, về sau, họ nghe ngóng được ngân hàng tư nhân và tửu lâu này là cùng một ông chủ, đều là gia đình có tiền mở, lúc này Loan Loan mới yên tâm, không cần lo lắng ngày nào đó ngân hàng vỡ nợ, mình lại biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.



Giải quyết xong chuyện tiền bạc, hai người vẫn đi bán bánh, sau đó mới vui vui vẻ vẻ về nhà.



[Chú giải]



*Người làm chuyện mờ ám: nguyên tác: 不像那暗渡陈仓人bất tượng na ám độ trần thương nhân: không giống người ám độ trần thương. Ám độ trần thương là kế sách thứ 8 trong 36 kế trong binh, nghĩa là “chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới”. Điển cố là : Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán. (-Theo Vi-wiki)