Tú Sắc Nông Gia
Chương 71 : Bách Thủ còn có thân nhân
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
Sau lập xuân liền bắt đầu cày bừa vụ xuân rồi, mọi người bắt đầu cuốc đất, nên gieo giống thì gieo, nên trồng cái gì thì trồng cái đó.
Loan Loan nhìn mỗi người trong thôn đều đang bận rộn, nhưng cảm giác vẫn thiếu gì đó, buổi tối hai người nằm trên giường, nàng thuận tiện hỏi Bách Thủ: “Không thì chúng ta bàn một chút với thôn trưởng xem sẽ gieo hạt gì?”
“Trong thôn không có đất.” – Bách Thủ nhìn ngọn đèn dầu mờ mờ trên hộc tủ nói.
“Vậy chúng ta khai hoang một khối đất chứ sao?” – Người khác có thể khai núi, còn bọn họ khai hoang một khối đất cũng được chứ?
Sau đó Bách Thủ quay đầu lại liền nhìn thấy hai mắt Loan Loan, lát sau mới nói một câu: “Thật ra cha mẹ có mấy miếng đất…”
“Cái gì?”
………..
Nàng vốn tưởng rằng Bách Thủ vì không có đất nên mới không làm ruộng, sau khi suy nghĩ một chút thì thấy không đúng, Bách Thủ chính là người Dương gia thôn này làm sao có thể không có đất, nàng sớm nên nghĩ tới điều này a. Sau khi nghe Bách Thủ kể lại mọi chuyện, một đêm này cho đến bình minh Loan Loan mới chợp mắt được, nàng suy nghĩ cả đêm.
Bách Thủ không phải cô đơn một mình, ở trong thôn hắn còn có một đại bá, tên là Dương Nghĩa Thiên, sau khi Bách Thủ bị người trong thôn xa lánh, một nhà đại bá của hắn cũng xa lánh hắn luôn.
Khi đó Bách Thủ lẻ loi cần phải chuyển lên núi ở, bất luận nhà cửa hay đất đai hắn cũng không quản. Bởi vì hai nhà ở gần kề nhau, nên Bách Thủ chỉ săn bắt thú không trồng trọt, đến năm thứ ba nhà đại bá của hắn liền đem ba mảnh đất của nhà Bách Thủ toàn bộ lấy ra biến thành ruộng của mình. Nhà họ có bốn miệng ăn, một nam một nữ, ba gian nhà giữa, trừ đi phòng chính, chỗ ở của hai vợ chồng còn có chỗ ở của nhi tử cùng nữ nhi ra kì thật cũng có chút chật, nên sau khi Bách Thủ lên núi thì họ vào ở nhà hắn một cách tự nhiên, hiện để một gian cho nữ nhi là Dương Uyển làm khuê phòng, một gian khác thì để làm chuyện khác, để chút đồ và chất đống những đồ lặt vặt linh tinh.
Thế là ba gian nhà của Bách Thủ mười mấy năm nay đều bị một nhà Dương Nghĩa Thiên đem làm nhà ở.
Bách Thủ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại bọn họ, cuộc sống hiện tại hạnh phúc như vậy.Vốn dĩ nhà cửa bị chiếm thì cũng đã bị chiếm rồi, sau cùng Loan Loan từ từ cố gắng, mức sống cũng dần dần tốt lên, hắn cũng không yêu cầu cao, chỉ cần vĩnh viễn ở cùng Loan Loan có cuộc sống hạnh phúc như hiện tại là được, những thứ như nhà cửa, đất đai kia trong lòng hắn cũng chẳng xem là quan trọng gì. Chỉ cần Loan Loan không bỏ hắn thì dù ở nhà tranh hắn cũng bằng lòng.
Nhưng Loan Loan lại không nghĩ như vậy. Nếu là đồ của Bách Thủ thì phải đòi trở về.
Nàng vốn nghĩ người một nhà mình không có nhà thì chấp nhận sống trên núi cũng chẳng sao. Chờ sau này có đủ tiền sẽ xây mấy gian phòng xinh đẹp ở trong thôn. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, trong thôn mình vốn có nhà hơn nữa hiện giờ người trong thôn đã không còn bài xích Bách Thủ nữa, đó là đồ thuộc về nhà nàng thì phải lấy về không phải sao?
Mẹ Trường Thọ một tay chống nạnh bước đến bờ ruộng trừng mắt nhìn Mai tử ở trên ruộng lớn tiếng nói: “Nàng là con dâu của Vương gia ta, nàng cũng là người của Vương gia ta, đất này còn không phải là của Vương gia chúng ta sao?”
“Là Vương gia các người a, ai nói không phải nhà các người. Thôn trưởng của chúng ta không phải vẫn thường nói sao, phải giúp đỡ những người đồng hương, ta thấy mảnh ruộng lớn như vậy mà mình Mai tử phải cuốc đến bao giờ mới xong, lại không có ai giúp đỡ nàng, ta nhìn không được nên mới tới đây giúp một chút, lão bà tử ta đây là giúp Vương gia các người, sao bà lại không biết tốt xấu vậy.”
“Phần lớn người Vương gia chúng ta không các người giúp.”
“Phải không, sao ta lại thấy mấy người ở ruộng bên kia….”
Loan Loan thật sự rất đau đầu, hai lão thái bà này, sao lúc nào cũng có thể gây nhau được vậy thế? Mắt thấy đã đến gần rồi, nàng cũng muốn quay trở lại, nhưng quay lại phía sau mông thì phải đi một quãng đường bờ ruộng dài nữa mới tới đường nhỏ, nhìn lại thì mấy người phía trước đã trông thấy nàng rồi, Loan Loan không thể làm gì khác hơn đành kiên trì đi tới.
Nàng nở nụ cười, vừa đi vừa nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn xa xăm vào những đám mây, kinh ngạc nói: “Ô, ngày hôm nay sao tối vậy, có khi nào trời sẽ mưa không….” Sau đó lại nhìn về phía mọi người cười nói: “Mọi người đều bận rộn a.” Đột nhiên như nhớ tới cái gì thì kinh hoảng nói: “Ôi chao, quần áo của ta còn phơi trong sân đấy, ta phải mau về nhà thu quần áo…”
Không đợi nàng nói xong đã nghe mẹ Bảo Sơn nói: “Mưa đi mưa đi, mưa thật lớn vào nhân tiện khiến mấy người trên ruộng này ướt hết đi, xem họ còn trồng cái gì?”
Tiếp đó lại có người lớn tiếng nói: “Vợ Bách Thủ, đừng đi.”
Loan Loan cứng đờ, khóe miệng xụ xuống.
Mẹ Trường Thọ tiến lên mấy bước kéo Loan Loan về, chỉ vào mẹ Bảo Sơn nói với nàng: “Con gái à, cháu nghe được sao, cháu cũng vừa nghe lão thái bà này nói gì đúng không?”
Loan Loan nhìn chăm chăm vào bàn tay bị lôi kéo của mình, rồi quét mắt nhìn mọi người ở tứ phía.
Thần sắc Mai tử có chút lo âu, Vương Bảo Sơn thì khí định thần nhàn đứng bên cạnh, bên này mẹ Kim Đản vẫn cầm cái cuốc cúi đầu, có điều Loan Loan cảm thấy nàng hiện đang rất vui vẻ lắng nghe bát quái, mà Vương Trường Thọ thì hết lòng khuyên giải mẹ hắn với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Hiện tại ta có nhân chứng, mọi người cũng nghe được mới rồi bà ta nói cái gì rồi đó, bà ta rõ ràng nguyền rủa cả thôn chúng ta, đây là ruộng cạn nếu bị ngập nước rồi thì còn trồng cái giống gì? Ta muốn tìm trưởng thôn để trưởng thôn đánh giá phân xử, đem mọi chuyện hôm nay nói rõ ra.” Mẹ Trường Thọ vừa nói vừa lôi kéo Loan Loan đi về phía nhà trưởng thôn.