Tư Thái Cung Phi

Chương 115 : Đại phong lục cung

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Bích Thục tần.



Beta: Mai Thái phi.



Thượng Dương cung.



Chiếc liễn màu vàng sáng của Hoàng đế dù đi đến nơi nào cũng rất dễ dàng nhìn thấy, tất nhiên là Hoa Thường đã đứng đợi ở trước cửa cung.



"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường." Hoa Thường mặc một chiếc trường bào mùa đông bằng gấm được dệt  với hai màu trắng đỏ, động tác hành lễ hạ bái lưu loát tự nhiên, cảnh đẹp ý vui, khiến cho Hoàng đế thiếu chút nữa là hoa mắt.



"Miễn lễ." Hoàng đế tự tay nâng Hoa Thường dậy, đôi mắt trầm tĩnh nhìn khuôn mặt Hoa Thường, cười nói: "Đã lâu trẫm không đến đây, đột nhiên phát hiện ra hình như Thường nhi ngày càng xinh đẹp hơn thì phải."



Hoa Thường nhỏ giọng cười khẽ: "Hoàng thượng chăm lo chính sự, không tham nữ sắc, cả ngày chỉ thấy khuôn mặt toàn râu của các đại thần. Bây giờ người nhìn thấy thần thiếp, tất nhiên sẽ cảm thấy thần thiếp xinh đẹp như hoa rồi."



Hoàng đế cười haha, lên tiếng khen ngợi: "Có lý."



Hai người dắt tay nhau đi vào điện, Hoàng đế ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn khắp nơi, mở miệng nói: "Bài trí trong phòng thay đổi nhiều quá, trẫm có chút không quen, có vẻ quạnh quẽ đi rất nhiều."



Hoa Thường rót trà ngon, cẩn thận từng bước bưng đến rồi đặt trên chiếc bàn nhỏ, thanh âm ôn nhu trả lời: "Trước kia trong phòng có quá nhiều đồ vật, thần thiếp cho người dọn dẹp một chút, đơn giản vẫn tốt hơn, nhìn cũng thoải mái. Huống chi mùa đông đốt than sưởi ấm, đến lúc đó còn phải dọn dẹp, thật sự rất phiền toái."



Hoàng đế nhướng mày: "Những việc đó đều do cung nhân làm, Thường nhi cũng không cần động tay, thì sao lại phiền toái? Trong điện bây giờ quá trống trải, đến khi vào đông, sẽ khiến mọi thứ ảm đạm hơn."



Hoa Thường cười ôn nhu: "Thật ra thần thiếp lại thấy rất tốt. Thần thiếp đã cố ý phân phó cung nhân làm đèn bằng đồng thau, vào mùa đông từng ngọn đèn được thắp lên nhất định là sẽ có cảm xúc khác."



Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Nàng thích là được rồi."



Thói quen phục cổ thời Tần Hán không phải nhìn khí chất giống nhau thì có thể giữ được, trùng hợp Hoa Thường lại là một trong số ít người như vậy, quả thật Hoàng đế có chút mong đợi.



Hoa Thường hầu hạ Hoàng đế thay y phục, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng tới cung thần thiếp có chuyện gì vậy? Thần thiếp biết hiện giờ Hoàng thượng bận rộn nhiều việc, không có việc gì sẽ không đến tìm thần thiếp."



Hoàng đế thở dài: "Không thể gạt được nàng. Vừa rồi Hoàng hậu có nói với trẫm về việc tấn vị của hậu cung, trẫm có chút băn khoăn nên đến đây nói với nàng một chút."




An Quý cơ nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tần thiếp vô cùng cảm kích nương nương. Vào cung nhiều năm vẫn luôn được nương nương chăm sóc, tần thiếp không biết lấy gì báo đáp."



An Quý cơ vẫn luôn biết rõ thân phận và địa vị của mình. Nàng không có gia thế hiển hách, không có dung mạo xinh đẹp, tính cách cũng bình thường, tất nhiên Hoàng thượng đối với nàng không có gì đặc biệt.



Chỉ là, thỉnh thoảng được ân sủng đều là lúc Hoàng thượng đến thăm Hoa Thường, sẵn tiện ghé qua cung điện của nàng ở gần đó.



Là nữ nhân bình thường lại được tấn vị hai lần, từ Lương viện thành Quý cơ, thậm chí hiện giờ còn được phong hào "An", quả thật xem như nàng rất may mắn.



An Quý cơ biết nàng là được nhờ vào hào quang của vị nương nương chủ quản này.



Hoa Thường lộ ra nét cười dịu dàng, ôn nhu nói: "Cũng không hẳn là bổn cung chăm sóc ngươi, đều là do ngươi làm tốt. Có mấy người đức hạnh không tốt, gây sóng gió, cho dù có Thái hậu chống lưng cũng vô dụng. Đây đều là bản thân ngươi xứng đáng được hưởng, sau này cố gắng duy trì, Hoàng thượng thích nữ tử an tĩnh và đức hạnh."



An Quý cơ vội vàng đáp ứng: "Tần thiếp cẩn tuân lời dạy bảo của nương nương."



Đây đều là lời nói khách khí của Hoa Thường, đương nhiên An Quý cơ hiểu rõ. Người an tĩnh và đức hạnh trong hậu cung rất nhiều, Dương Quý nhân, Vương Mỹ nhân vào cung ba năm trước đây có chỗ nào không tốt đâu chứ? Nhưng có ai lọt vào mắt của Hoàng đế rồi được tấn vị không? Không hề có.



Sáu người được tấn phong lần này, có ba vị là người cũ bên cạnh Hoàng thượng lúc chưa lên ngôi, dưới gối hoặc có nhi tử hoặc có nữ nhi, đều không thể so sánh.



Còn lại ba vị đều là nhờ thế lực của nương nương chủ vị mới có ngày hôm nay: Thẩm Quý nhân thủ hạ của Đức phi nay là Thẩm Vinh hoa; Triệu Lương viện thủ hạ của Thấm Thục phi hiện giờ là Triệu Cơ; và An Quý cơ nàng.



Không có chỗ dựa, thì cũng chỉ có thể tranh giành sự sủng ái của Hoàng đế mà thôi. Đáng tiếc các nàng không có cái mệnh đó. Tình yêu của bậc Thiên tử có thể dễ dàng có được sao?



Hoa Thường ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay của An Quý cơ, nhỏ giọng dạy bảo: "Phi tần đạt được phong hào không dễ dàng gì, ngươi cũng coi như có vận khí tốt, cho nên càng phải đặc biệt quý trọng, hành động sao cho bản thân xứng với phong hào này, xứng với tâm ý của Hoàng thượng. An, cũng là định, là tĩnh [1]. Tốt đẹp và không tranh giành gọi là an, thận trọng hợp lễ gọi là an, yên định trung tâm gọi là an, cung kính giữ lễ gọi là an. Ngày tháng sau này của ngươi còn dài, rồi ngươi sẽ hiểu thôi."



[1] An định (安定): yên ổn, ổn định.



An tĩnh (安静): yên tĩnh, trật tự.



An Quý cơ lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt, chân thành tha thiết, trịnh trọng gật đầu: "Dạy bảo của nương nương, tần thiếp vĩnh viễn không dám quên.