Tư Thái Cung Phi

Chương 116 : Có hỉ

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Nguyên cô cô.



Beta: Huệ Hoàng hậu.



Ở thời đại nào thì tết cũng là một dịp vô cùng náo nhiệt và trịnh trọng, đặc biệt là hoàng thất, lễ nghi rườm rà càng tăng thêm không khí náo nhiệt của ngày tết.



Có điều là một phi tử, Hoa Thường vẫn tương đối thanh nhàn. Bởi vì nàng không cần phải mặc trang phục nặng ba mươi cân đi bái tế tổ tiên, cũng không cần đội mũ phượng mười mấy cân nhận triều bái của các quan đại thần.



Cơ hồ mỗi lần qua năm mới, Hoàng hậu sẽ bệnh một lần, đây đúng không phải là việc dành cho người thường làm.



Đương nhiên, người khác cũng không "rộng lượng" như Hoa Thường. Những nữ nhân này đều đố kỵ với vinh quang của Hoàng hậu, hậu cung lâm vào tình trạng sóng gió khôn cùng.



Từ trước đến nay, qua ngày mười sáu tháng giêng là hoàng thất có truyền thống đi săn. Vùng ngoại ô thượng kinh đã được khoanh lại một khu, chuyên dùng cho hoạt động săn bắn của hoàng thất. Thông thường Hoàng đế sẽ mang theo Hoàng tử, Vương gia cùng với các đại thần thân cận đi trước, cũng coi như là một việc trọng đại.



Có điều hiện tại số lần diễn ra săn bắn cũng không nhiều, vị Hoàng đế cần chính này cho rằng đây là một hoạt động cực kì lãng phí thời gian và ngân sách, không đáng phải tổ chức hàng năm.



Nhưng mà năm nay, Hoàng đế quyết định mang theo tất cả các Hoàng tử và Vương gia, trọng thần trong triều cũng có hơn phân nửa là đi theo, nhân số đông đảo chuẩn bị đi săn bắn.



Nguyên nhân cũng không khó đoán. Chiến sự ở Tây Bắc nóng bỏng, Hoàng đế muốn thông qua hoạt động săn bắn lần này, tuyển ra một người có tinh thần thượng võ.



Đối với phi tần hậu cung mà nói, tiêu điểm tranh đấu hiện tại chính là một vị trí trong danh sách được xuất cung.



Hoàng đế sẽ mang theo hai hoặc ba phi tần, cũng có lúc không đem theo ai. Bây giờ vừa qua cuối năm, Hoàng hậu liền ngã bệnh, tất nhiên không có cách nào đi theo được. Một đám phi tần nổi lên tinh thần, dùng hết thủ đoạn, hy vọng Hoàng đế sẽ để ý đến mình.



Thượng Dương cung.



Nghi giá màu vàng nhạt của Hoàng đế đã không còn là điều mới lạ với cung nhân Thượng Dương cung nữa. Hôm nay Hoa Thường không ra cửa cung nghênh đón, chỉ đứng ngoài điện, trên người nàng khoác áo choàng dài làm từ lụa mỏng màu đỏ, như một ngọn lửa nhỏ trên nền trắng của tuyết.
Hoa Thường dịu dàng nói: "Đương nhiên Ôn Quý tần là người vô cùng tốt để chọn. Có điều hai vị phi tần theo hầu giá đều xuất thân từ Tiêu Phòng cung, chỉ sợ sẽ khiến các vị tỷ muội khác nghĩ nhiều. Đức phi tỷ tỷ và Ninh Chiêu nghi vừa mới được tấn vị. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cũng đều đang trong giai đoạn thiếu niên đẹp nhất, không bằng Hoàng thượng chọn các nàng, cũng coi như vì tình cảm mẫu tử bọn họ."



Hoàng đế gật gật đầu: "Đúng vậy, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử hiện giờ đều trưởng thành, trẫm cũng đang muốn khảo giáo công phu của bọn chúng. Vậy trẫm sẽ mang theo Ninh Chiêu nghi, cho nàng ấy có thể nhìn thấy Đại Hoàng tử trưởng thành anh dũng như thế nào, hẳn là sẽ cảm thấy vô cùng an ủi."



Hoa Thường nhẹ giọng khen ngợi: "Hoàng thượng anh minh."



Hoàng đế có chút áy náy: "Ngày mai hoặc là ngày sau trẫm sẽ đi, ước chừng hơn nửa tháng trẫm sẽ không thể ở bên cạnh nàng, nàng phải cẩn thận chăm sóc bản thân, có biết không?"



Hoa Thường ngoan ngoãn gật đầu: "Thần thiếp đã biết, Hoàng thượng yên tâm."



Hoàng đế đắp kín chăn bông màu vàng nghệ thêu nhánh hoa màu xanh lá mạ cho Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Đừng để cảm lạnh, nàng xem trong điện của nàng sao lại trống trải như vậy, mở cửa gió lạnh liền thổi vào, ngay cả một thứ để che chắn cũng không có."



Hoa Thường cười nói: "Lạnh chỗ nào chứ? Thần thiếp đã cho đốt nhiều địa long và than như vậy."



Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ đầu Hoa Thường, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy từng cụm hoa mai màu đỏ tươi nở rộ. Thanh âm Hoàng đế nhu hòa, tràn ngập hy vọng: "Khi nào hoàng nhi của chúng ta mới có thể lớn lên đây? Trẫm sắp gấp không chờ nổi rồi, muốn nhìn thấy lúc nó lớn lên sẽ có dáng vẻ như thế nào."



Lông mi dài của Hoa Thường như con bướm quạt cánh, khẽ chớp chớp, ánh mắt nhu hoà: "Sẽ nhanh thôi, trẻ con lớn rất nhanh. Mẫu thân nói thần thiếp giống như trong nháy mắt đã lớn lên, từ đứa bé bi bô tập nói trở thành thiếu nữ trưởng thành duyên dáng yêu kiều. Nhìn hài tử lớn lên là một chuyện vô cùng hạnh phúc."



Hoàng đế lộ ra tươi cười: "Tiểu quỷ nghịch ngợm tiểu Tứ kia sau này lớn lên nhất định sẽ thành thục, ôn tồn, lễ độ; sẽ là một tài tử học phú ngũ xa [2] phong lưu. Viện nhi trưởng thành nhất định sẽ giống hệt như nàng, sẽ là một Công chúa thiên chân hoạt bát. Trẫm sẽ tìm một nam tử xuất sắc nhất làm phò mã cho nó."



[2] Học phú ngũ xa: Thời chiến quốc Huệ Thi là một nhà triết học, ông rất ham đọc sách. Sách của ông phải dùng đến năm xe ngựa mới có thể chở hết. Về sau người ta sử dụng "Ngũ xa thư", "ngũ xa", "thư ngũ xa", "Huệ xa"... để tỏ vẻ uyên bác hoặc ca ngợi. "Học phú ngũ xa" và "Tài trí hơn người" đều là thành ngữ ca ngợi học thức uyên bác.



Hoa Thường tựa đầu vào bờ vai Hoàng đế, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ, nhắm mắt lại.



Thời gian yên lặng khẽ trôi.