Tư Thái Cung Phi
Chương 126 : Song hỉ lâm môn?
Ngày đăng: 00:37 19/04/20
Edit: Lan Sung nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường dựa vào cửa sổ, thấy cây cối bên ngoài đã có lá vàng khô héo, nên cũng sinh ra vài phần cảm giác cô đơn hiu quạnh. Dường như tuổi càng nhiều thì người cũng trầm hơn, lòng dần dần già cỗi đi.
Trong tay Lan Chi cầm một chiếc áo choàng bằng lụa màu lam thêu hoa, nhẹ nhàng khoác lên vai Hoa Thường, ôn nhu mở miệng nói: "Vào thu trời lạnh, nương nương mặc nhiều một chút."
Khóe miệng Hoa Thường hơi nhếch lên, giọng nói nhu hòa: "Ta biết, chỗ Ngọc Quý tần thế nào rồi?"
Lan Chi nhẹ nhàng trả lời: "Mỗi ngày Thái y đều bắt mạch bình an, hiện tại thai nhi xem như ổn định, không có vấn đề gì." Lan Chi dứt lời nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Tội gì nương nương phải nghĩ cho nàng ta? Chăm sóc tốt bản thân mới là quan trọng nhất."
Thanh âm của Hoa Thường trở nên nhu hòa hơn: "Hiện tại Ngọc Quý tần đang ở Thượng Dương cung, sao bổn cung có thể không quan tâm được đây? Nếu không lại vô duyên vô cớ khiến cho người khác chê cười."
Đang nói chuyện, Thược Dược tay chân nhẹ nhàng đi vào điện, cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoa Thường, sau khi nhún người hành lễ, do dự không biết phải mở miệng như thế nào.
Hoa Thường thấy thế, hơi mím môi, ôn nhu nói: "Thược Dược, có chuyện gì sao?"
Thược Dược rũ mắt xuống, thanh âm thật nhỏ, thấp giọng nói: "Khởi bẩm nương nương, hôm nay Thái y đến bắt mạch bình an, An Quý cơ ở hậu điện truyền ra tin vui có hỉ."
Lan Chi mở to hai mắt, nặng nề thở ra một hơi, nhìn về phía Hoa Thường, tức giận đến mức đôi môi cũng run lên.
Hoa Thường sửng sốt trong giây lát, biểu tình có chút mê mang, sau đó phục hồi lại tinh thần, khẽ mỉm cười rồi nói: "Đây là chuyện vui, Thượng Dương cung lại có song hỉ lâm môn, phái nhóm tiểu thái giám đi các cung báo tin đi. Hoàng thượng và Thái hậu nhất định sẽ rất vui mừng."
Tính thời gian có lẽ An Quý cơ có thai cũng gần gần ngày với Ngọc Quý tần. Thượng Dương cung là nơi loan giá của Hoàng đế đến nhiều nhất. Hoa Thường và Ngọc Quý tần đều là sủng phi, An Quý cơ cũng xem như là dính một chút phúc, được triệu hạnh một hai lần. Không nghĩ đến, bây giờ An Quý cơ lại có hỉ, cũng coi như là may mắn.
Thược Dược hành lễ, cẩn thận lui ra.
Lan Chi tức giận đến mức không nhịn nổi, hạ giọng nói: "Đây thật sự là khinh người quá đáng! Nương nương! Chúng ta không động được Ngọc Quý tần, chỉ có để nàng ấy dưới mí mắt mà trông chừng. Nhưng hiện tại đến An Quý cơ cũng không thể động sao? Có phúc phận mang thai thì cũng phải xem nàng ta có phúc khí mà sinh ra hay không!"
Sắc mặt Hoa Thường trầm xuống, lạnh giọng quát lớn: "Nói năng hàm hồ!"
Vành mắt Lan Chi tràn đầy nước mắt, sao mệnh của nương nương lại khổ như vậy?
Hoa Thường chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ mở miệng nói: "Việc khi nào có hài tử sao nàng ta có thể quyết định được? Ngươi giận chó đánh mèo lên An Quý cơ thì có lợi gì?"
Lan Chi nhìn khuôn mặt không cảm xúc gì của Hoa Thường, đè thấp giọng, tàn nhẫn nói: "Không ai có thể quyết định được khi nào có hài tử. Vậy lúc nào hài tử mất thì có ai ngăn cản được không?"
Hoa Thường cười nhạo một tiếng: "An Quý cơ, bổn cung thật sự có thể ra tay, thậm chí làm đến mức thiên y vô phùng. Nhưng có ý nghĩa gì? Chỉ vì để hả giận sao? Nếu như ngươi thật sự có năng lực, mưu hại hoàng tử trong bụng An Quý cơ làm gì, trực tiếp mưu hại Thái tử đi!"
Lan Chi bị ngữ khí nghiêm túc của Hoa Thường dọa sợ tới mức "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, không dám nói lời nào.
Hoa Thường rất ít khi đại nộ bừng bừng như vậy, Lan Chi run lên bần bật, nước mắt "ào ào" tuôn rơi, vừa sợ hãi vừa ấm ức.
"Nương nương bớt giận, nô tỳ sai rồi, nương nương đừng tức giận làm hại đến thân thể." Lan Chi vươn tay kéo nhẹ góc váy của Hoa Thường, thấp giọng nhận sai.
Gương mặt Hoa Thường không có biểu cảm gì, nhắm mắt thở dài, có thể nhìn ra sắc mặt nàng thoáng có nét mệt mỏi, giọng nói lạnh nhạt: "An Quý cơ có thai là hỉ sự, thưởng."
Lan Chi dập đầu vâng lời: "Vâng, nô tỳ sẽ tự mình sắp xếp danh sách quà tặng."
Hoa Thường lập tức trở nên hứng thú bừng bừng, dường như buồn bực mấy ngày nay đều đã biến mất, kéo tay Hoàng đế mặc sức tưởng tượng thế giới bên ngoài.
Hoàng đế cũng tùy theo nàng, ôm bả vai của nàng, khóe miệng đều là ý cười ôn hoà.
Hoa Thường đang nói được một nửa, đột nhiên nghĩ đến phải làm sao với bọn trẻ bây giờ? Sau đó nàng lập tức quay đầu hỏi: "Hoàng thượng, nếu thần thiếp đi rồi, thì Thế tử, tiểu Tứ và Viện nhi phải làm sao?"
Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Viện nhi còn quá nhỏ, chắc chắn không thể đi, để lại cho mama chăm sóc. Còn Thế thử và tiểu Tứ, trẫm định dẫn chúng theo. Không chỉ có chúng nó, mà vương công quý tộc, trẫm cũng định dẫn theo không ít."
Tuy rằng Hoa Thường có chút luyến tiếc nữ nhi bảo bối, nhưng vẫn chấp nhận được.
Nói chuyện của bọn trẻ xong, đột nhiên Hoa Thường nhớ tới hai thai phụ trong cung của mình. Đêm nay nàng mời Hoàng đế đến đây vốn là để thảo luận chuyện này, không ngờ có chuyện vui, nàng lại quên mất.
Hoa Thường trầm ngâm trong chốc lát, chỉnh sửa lại lời nói một chút. Nói về vấn đề thai phụ, thật sự là làm mất hứng, nhưng không thể tránh khỏi chuyện này, không bằng nói sớm cho xong việc.
Hoa Thường cười cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "An Quý cơ có thai, người còn chưa đi thăm nàng ấy đâu."
Nét cười trên mặt Hoàng đế hơi nhạt đi, sau đó khóe miệng kéo lên, ôn nhu nói: "Trẫm có thời gian sẽ đi xem, không vội."
Hoa Thường mím môi, thanh âm ôn nhu: "Theo quy củ, mang thai tấn vị, sinh con tấn vị. Ngọc Quý tần là phi tần có phân vị cao, không nằm trong số này, thần thiếp cũng không tiện mở miệng. Nhưng An Quý cơ là người trong cung thần thiếp đã lâu, thật vất vả mới mang thai, Hoàng thượng cũng nên tấn vị cho nàng ấy mới phải."
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng: "Sao nàng lại đột nhiên nhớ tới việc này?"
Hoa Thường rũ mắt khẽ nói: "Thần thiếp làm chủ một cung, mọi việc lớn nhỏ trong cung đều phải chú ý. An Quý cơ cũng là lão nhân trong cung như thần thiếp, luôn cẩn trọng suốt nhiều năm như vậy, thần thiếp nhìn thấy, trong lòng cũng thương tiếc cho nàng ấy. Hiện tại nàng ấy có thể có thai, thần thiếp cũng vui thay cho nàng ấy."
Hoàng đế trầm mặc gật đầu: "Nàng nói có lý, vậy tấn vị đi, hiện tại An Quý cơ là Chính Lục phẩm, thăng một bậc, thành Tòng Ngũ phẩm Mỹ nhân."
Hoa Thường nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Hoàng đế không tốt, nàng dùng đầu gối nghĩ cũng biết nguyên nhân. Nam nhân kì quái này tự mình tìm đường chết còn muốn người khác an ủi sao.
Hoa Thường nở nụ cười bất đắc dĩ, rồi đành phải mở miệng nói: "Nếu hôm nay Hoàng thượng không nói sẽ đưa thần thiếp ra ngoài chơi, thần thiếp sẽ không rộng lượng như vậy đâu."
Câu nói này vừa mang theo vài phần khó chịu nhưng cũng vừa có phần hờn dỗi đáng yêu. Khuôn mặt Hoa Thường vốn mỹ lệ, giờ lại càng thêm có tươi sáng rạng ngời, mang theo sự vui vẻ, bừng bừng sức sống.
Nghe vậy hai mắt Hoàng đế sáng lên, nhịn cười, nghiêm túc nói: "Không phải Thường nhi luôn rộng lượng sao?"
Hoa Thường nghiêng đầu, hừ một tiếng, mở miệng nói: "Lúc tâm trạng thần thiếp tốt mới rộng lượng. Nếu tâm trạng không tốt thì thần thiếp sẽ kéo dài thêm, chờ tâm tình tốt lên lại rộng lượng tiếp."
Hoàng đế bị những lời ngụy biện của Hoa Thường làm cho dở khóc dở cười, trong lòng đột nhiên thoải mái hẳn, ý cười ở khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được. Hắn thích nàng càng ngày càng chân thật như vậy.
Cuối cùng sau khi hai người nói chuyện mệt mỏi liền ôm nhau cùng ngủ.
Ngày hôm sau, An Quý cơ ở hậu điện nhận được khẩu dụ tấn vị và ý chỉ của Hoàng hậu, chính thức trở thành An Mỹ nhân.
Sau khi nàng đến Vị Ương cung tạ ơn, lại tới chỗ của Hoa Thường tạ ơn.
Hoa Thường cười ôn nhu, hoà nhã nói miễn lễ, trong lòng An Mỹ nhân càng thêm cảm kích.
Cho dù như thế nào, phân vị và địa vị là không thể tách rời, phân vị càng cao, tương lai khoảng cách giữa nàng với đứa nhỏ càng gần.
Cúi người làm thiếp thì sao? Khom lưng uốn gối thì thế nào? Nàng chỉ muốn giữ lại được đứa nhỏ của nàng. Bản thân nàng không quan trọng, quan trọng là người mà nàng quan tâm có thể sống tốt hơn.