Tư Thái Cung Phi

Chương 127 : Đêm Trước Khi Tây Tuần

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Mai Thái phi.



Beta: Tiên Thái Phi.



Mới có mấy ngày mà tin tức Hoàng đế sắp sửa đi Tây tuần đã lan truyền một cách ồn ào huyên náo. Cuối cùng các nữ nhân hậu cung cũng từ bỏ việc chèn ép hai thai phụ, dời ánh mắt đến sự kiện long trọng nhất từ khi đương kim thánh thượng đăng cơ tới nay.



Cho dù là phân vị cao hay thấp, được sủng ái đến đâu thì các phi tần hậu cung đều rửa mắt, lên tinh thần, tai nghe sáu phương, mắt nhìn tám hướng. Ngưỡng cửa Từ Ninh cung và Vị Ương cung cũng bị các vị phi tần đạp nát, quấy nhiễu khiến cho Thái hậu và Hoàng hậu không chịu nổi.



Thật ra ý nghĩ của những phi tần này rất đơn giản, hỏi thăm tin tức cụ thể trước, sau đó tận lực tranh thủ xem có thể đi theo hay không!



Thái hậu tuổi đã lớn nên cũng mặc kệ việc này. Còn Hoàng hậu mới thật sự là bất đắc dĩ. Hoàng đế vẫn chưa nói chuyện này với nàng, bây giờ các vị phi tần đều chạy tới dò hỏi, nàng cũng chỉ có thể pha trò mà thôi.



Thật ra, nếu nói ai biết tường tận chuyện này nhất thì không thể nghi ngờ đó chính là Hoa Thường. Hoa Thường không ngốc, vào lúc này nàng sẽ không lan truyền tin tức đi khắp nơi. Dù sao Hoàng đế đã sớm quyết định, trong các phi tần hậu cung chỉ dẫn theo một mình nàng mà thôi.



Loại chuyện tương đương với việc gây ra cừu hận này vẫn là nên đợi Hoàng đế tuyên bố.



Hoàng đế cũng không quan tâm đến chuyện hậu cung sôi nổi hỗn loạn như thế nào. Với hắn mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là một đám nữ nhân mà thôi, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió được đây? Bây giờ sự chú ý của Hoàng đế chủ yếu là ở tiền triều, chẳng hạn như hành trình lần này phải đi qua chỗ nào? Người phụ trách bố trí là ai? Phải mang theo những hoàng thân và quý tộc nào? Phải lưu lại ai để giám quốc? Sẽ phái nhánh quân đội nào để hộ tống ngự giá?



Những việc linh tinh vụn vặt này mới là việc lớn.



Hoàng đế đi Tây tuần là một sự kiện trọng đại, tuyệt đối không phải một, hai ngày là có thể quyết định xong.



---



Kính Vương phủ.



Là một con hổ bị Hoàng đế rút đi hàm răng, Kính vương đã ẩn nhẫn cúi mình rất nhiều năm, nhưng việc lớn như Tây tuần này, tất nhiên Kính vương vẫn muốn tranh thủ.



Tiền triều cũng giống như hậu cung, ai cũng tranh thủ để có phần trong danh ngạch đi Tây tuần. Có thể theo Hoàng đế đi Tây tuần, không chỉ được miễn toàn bộ chi phí đi đường, mà còn là một loại vinh quang, một loại biểu tượng.



Dù sao Hồ Nhung ở Tây Bắc muốn nghị hòa, thực chất là thất bại trong chiến tranh, Hoàng đế đi tiếp nhận đầu hàng của bọn chúng, chuyện vinh quang như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể tham dự được.



Trong lòng Kính Vương phi ôm đứa bé mới sinh chưa đầy tuổi, trên mặt là nụ cười ôn nhu của người làm mẫu thân, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nhíu chặt mày của Kính vương, nhỏ giọng lên tiếng: "Thiếp biết Vương gia quật cường, muốn đi nhưng lại không muốn cúi đầu cầu người, cho nên thiếp nghĩ, không bằng đưa tin tức vào cung cho Cát nhi, hỏi một chút để thằng bé xem thử."



Kính vương nhướng mày, mở miệng nói: "Đúng là mấy ngày trước Cát nhi có cho người đưa tin, nói rằng thằng bé sẽ đi theo Tây tuần, cũng coi như là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Có điều nó không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của Hoàng đế."



Kính Vương phi lắc đầu, khẽ cười: "Cát nhi còn nhỏ, tất nhiên là không có khả năng đó. Nhưng e là Vương gia đã quên một người: Kỳ Hiền phi."



Đôi mắt Kính vương sáng rực lên: "Ý của nàng là...?"



Kính Vương phi cười nói: "Sao Cát nhi lại biết Hoàng đế sẽ mang nó đi Tây tuần? Ngay cả Đại Hoàng tử cũng chưa biết tin tức, cho nên nhất định là Hiền phi nương nương đã thông báo cho nó. Như vậy xem ra, nhất định Hoàng thượng đã nói chuyện này với Hiền phi nương nương, chắc chắn Hiền phi cũng sẽ đi theo thánh giá. Thật ra quan hệ của chúng ta và Hiền phi cũng không tồi, hỏi một chút cũng không có vấn đề gì. Nếu Hiền phi có thể nói vài câu trước mặt Hoàng thượng, việc này của Vương gia xem như đã định rồi."


Sau khi danh sách này được công bố, không biết tiền triều như thế nào, nhưng mọi người trong hậu cung đều có suy tính của riêng mình.



---



Vị Ương cung.



Hoàng hậu đang chuẩn bị hành trang cho Thái tử, Thúy Lâu cũng ở một bên giúp đỡ. Thái tử đứng bên cạnh, đột nhiên mở miệng nói: "Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng không mang theo người đi?"



Động tác trên tay của Hoàng hậu dừng lại, sau đó mỉm cười quay đầu nói: "Hậu cung còn có hai vị thai phụ, thân thể của Thái hậu lại không tốt, tất nhiên mẫu hậu phải ở lại hậu cung, lấy đại cục làm trọng. Nghiễm nhi, con là Thái tử, sau này đừng nói những lời như vậy, truyền đến tai người khác sẽ không tốt."



Đứa bé Trần Nghiễm nhỏ nhắn mím môi, cau mày, trông có vẻ thành thục, rũ mi mắt xuống, không tình nguyện nói: "Nhi thần đã biết."



Hoàng hậu đi đến bên cạnh Thái tử, sửa lại cổ áo cho Thái tử, mỉm cười nhẹ nhàng: "Con là Thái tử, đi theo thánh giá càng phải đặc biệt chú ý, phải ra dáng một chút, nhưng cũng không thể quá cao ngạo. Chuyến đi này còn tiếp nhận đầu hàng từ Hồ Nhung, việc quân sự quốc gia lớn như vậy, con càng phải cẩn thận, không phạm sai lầm chính là công lao, hiểu không?"



Thái tử ngoan ngoãn gật đầu. Những đạo lý này không phải là nó không hiểu, nhưng mẫu thân tha thiết dặn dò, tất nhiên nó phải vâng lời, thể hiện dáng vẻ cẩn tuân dạy dỗ.



Hoàng hậu vui mừng cười nói: "Nghiễm nhi thật ngoan, mẫu hậu an tâm rồi."



Thái tử nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt của mẫu hậu, trong lòng đau xót, cúi đầu giấu đi dáng vẻ này.



Hoàng hậu dặn dò xong thì để người đưa Thái tử về Đông cung. Sau đó nàng thay y phục, nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.



Thúy Lâu thấy dáng vẻ mệt mỏi của Hoàng hậu, trong lòng cũng khó chịu, khẽ nói: "Nương nương, bây giờ Kỳ Hiền phi được quá nhiều sủng ái, thật sự chúng ta phải ngồi yên không làm gì sao?"



Khóe miệng Hoàng hậu khẽ nâng lên, vẫn không mở mắt, trầm giọng nói: "Trước khi danh sách đi theo thánh giá được công bố, mọi người trong hậu cung còn cười nhạo Hiền phi, đã sảy thai lại còn phải dưỡng hai thai phụ trong cung của mình, cho rằng mệnh không tốt. Bây giờ tất cả mọi người đều hâm mộ, ghen tị, oán hận, một đám nhảy đến chỗ bổn cung nói Kỳ Hiền phi vượt quy củ, không khỏi có chút buồn cười."



Thúy Lâu bất đắc dĩ nói: "Triều đình cũng có những lời nghị luận, nô tỳ chỉ là lo lắng cho nương nương mà thôi."



Hoàng hậu mở mắt ra, lắc đầu lên tiếng: "Hoàng thượng luôn đối xử khác biệt với Hiền phi. Việc hôm nay bổn cung đã sớm đoán trước, cho nên cũng phòng bị nàng ấy. Nhưng điều khiến bổn cung giật mình không phải là Kỳ Hiền phi, mà là Thấm Thục phi."



Thúy Lâu cũng tiếp lời: "Đúng vậy, lần này Hoàng thượng không mang theo người nào của Tiêu Phòng cung. Không tính Ngũ Hoàng tử không được sủng ái, ngay cả Công chúa Hoa Chi và Thái tử điện hạ đồng trang lứa với nhau mà Hoàng thượng cũng không suy xét, thì đừng nói gì đến bản thân Thấm Thục phi."



Hoàng hậu cong cong khóe miệng: "Hoa đẹp rồi cũng tàn, Thấm Thục phi cũng có ngày hôm nay sao? Cuối cùng trong lòng bổn cung cảm thấy rất thoải mái. Rốt cuộc không có nhi tử thì cũng chẳng gây được sóng gió gì lớn. Hai Công chúa thì có ích lợi gì chứ?"



Thúy Lâu cười nói: "Thấm Thục phi vừa mới hết cấm túc, chung quy cũng không có tự tin mà gây sự với nương nương người. Sau này còn không phải đến dựa vào nương nương để kiếm cơm hay sao!"



Hoàng hậu lộ ra vẻ thống khoái, nhưng ngữ khí lại rất khiêm tốn: "Dù sao nàng ta cũng đứng hàng tứ phi, nên không đến mức ngu ngốc như vậy."



Thúy Lâu khen ngợi: "Thái tử điện hạ thông tuệ hiếu thuận, nương nương cứ chờ hưởng phúc, người khác sẽ không có phúc khí như nương nương đâu. Hai chữ Tiêu Phòng bị Thục phi đoạt đi, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn chặn được phúc khí."



Hoàng hậu cười một trận, sau đó lại xụ mặt, nheo mắt lại, khẽ nói: "Đây là dấu hiệu Thấm Thục phi thất sủng, như vậy uy hiếp lớn nhất chính là Đức phi ở Ngọc Hoa cung và Ninh Chiêu nghi ở Trường Nhạc cung. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều là huynh trưởng của Thái tử. Tuy rằng đích thứ có khác, nhưng dù sao lớn nhỏ có thứ tự, không phải là việc tốt..."