Tư Thái Cung Phi
Chương 134 : Kính Vương - Đổi mới lần thứ 2 (4)
Ngày đăng: 00:37 19/04/20
Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Mai Thái phi.
Thời tiết hôm nay quả thật không tệ. Tuy rằng là mùa đông nhưng khí trời không quá lạnh, cũng không có gió, không có cảm giác lạnh và khô rát mà nó vốn có.
Hoàng đế nắm tay Hoa Thường, hai người nhẹ nhàng đi trên thảm cỏ mềm mại, giữa hai người như có một bầu không khí ấm áp đang lan toả.
"Hôm nay Hoàng thượng không có việc gì sao? Hoàng thượng dạy thần thiếp cưỡi ngựa có làm chậm trễ quốc sự của người không?" Hoa Thường hơi nghiêng nghiêng người về phía Hoàng đế, nhẹ nhàng nói.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường lắc lắc đầu, cười lên tiếng đáp: "Hiện tại không có chuyện gì quan trọng, trẫm cũng muốn thả lỏng tinh thần. Huống chi, Thường nhi xinh đẹp như vậy, đúng là lý do chính đáng để người ta bỏ bê chính sự."
Hoa Thường đỏ mặt, giận dỗi nói: "Hoàng thượng nói bậy gì vậy..."
Hoàng đế cười haha: "Đi, trẫm dẫn nàng đến chuồng nuôi ngựa xem thử."
Trong cùng lúc này, ở một bìa cỏ khác, Thế tử Trần Cát đang dẫn theo Tứ Hoàng tử Trần Đồng đi theo Kính Vương gia và Tương Quận vương cưỡi ngựa.
Vì tiểu Tứ còn nhỏ nên ngồi cùng ngựa với Tương Quận vương, bị Tương Quận vương ôm vào trong lồng ngực, nhưng thằng bé vẫn không an phận. Còn Thế tử lại cưỡi một con ngựa ngoan ngoãn hơn, chậm rãi đi theo bên cạnh.
Kính vương cười nói với Tương Quận vương: "Hôm nay Tương vương huynh cũng có nhã hứng đến đây cưỡi ngựa, thật là hiếm thấy." Trong ấn tượng của hắn, vị Tương Quận vương này thường rất không tình nguyện đi ra ngoài. Có lẽ là do Tương Quận vương nhận chức ở Tông Nhân phủ, nên trong mắt của hoàng thân quý tộc thì Tương Quận vương luôn là người ít nói, đôi khi cũng rất tàn nhẫn độc ác.
Quan hệ giữa Tương Quận vương và Kính vương được xem là không xa không gần. Lúc trước, trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Tương Quận vương không hề đứng về bên nào, cho nên hiện tại dù là ai thì hắn cũng không quá vui vẻ, cũng không có gì gọi là thân thiết.
Tương Quận vương cười khổ trả lời: "Quả thật ta không có hứng thú đi ra ngoài, chẳng qua tiểu đạn pháo bụ bẫm ở trong ngực này của ta chạy vọt vào trong lều, khóc la quậy phá muốn ta dẫn nó đi ra ngoài chơi, ta còn có thể làm như thế nào đây?"
Thế tử Trần Cát ở một bên cười trộm, cuối cùng lại có thêm một người không chịu nổi sức tàn phá của tiểu Tứ.
Tiểu Tứ nghe thấy những lời này thì trừng mắt, ngửa đầu nói với Tương Quận vương: "Tương vương thúc, người là người tốt nhất, tiểu Tứ thích người nhất, cho nên không cho người nói xấu tiểu Tứ, đặc biệt không được nói trước mặt tiểu Tứ."
Tương Quận vương nhìn đôi mắt to sáng ngời của tiểu Tứ, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được, được, được, vương thúc sai rồi, tiểu Tứ là siêu cấp đáng yêu, vương thúc rất vui khi chơi đùa cùng với tiểu Tứ."
Tiểu Tứ nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, tiếp tục ở trên lưng ngựa xoay tới xoay lui, tựa hồ còn muốn nhảy nhót trên lưng ngựa. Tương Quận vương chỉ có thể ôm chặt tiểu Tứ vào người, trong lòng thầm nghĩ may mắn là mình chọn một con ngựa hiền lành ngoan ngoãn. Nếu là một con ngựa háo chiến, chịu không nổi tên quậy phá này, nói không chừng còn có thể khiến cho người ngã ngựa đổ.
Kính vương nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tương Quận vương, cười haha nói: "Tương vương huynh cũng có ngày hôm nay, đệ đệ thật sự cảm thấy vô cùng sảng khoái."
Tương Quận vương nhìn bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa của Kính vương lại càng thêm hậm hực. Trên đường đến đây, Tứ Hoàng tử bàn đạp hai bên yên ngựa làm cho rách da, bị kinh sợ. Gần đây tiểu Tứ lại đi cùng xa giá với hắn, đối với các Hoàng tử, tất nhiên hắn sẽ cố gắng chăm sóc, nhưng không nghĩ đến lại bị tiểu tử này ăn vạ.
Tứ Hoàng tử được Hoàng đế sủng ái, đến cả Thái tử e là cũng thua nó vài phần. Hơn nữa Tứ Hoàng tử có bệnh tim bẩm sinh, ai mà không phải dỗ ngọt nó?
Tương Quận vương nhìn tiểu béo ú ở trong lòng mình, bất đắc dĩ nở nụ cười, trong đó chứa đựng vài phần yêu thương. Cũng may là đứa bé này tuy rằng hồ nháo tùy hứng, nhưng cũng rất ngây thơ đáng yêu, nên rất dễ dụ dỗ.
Tương Quận vương quay đầu nhìn về phía Kính vương, mở miệng nói: "Nhưng thật ra ta không ngờ Kính vương điện hạ cũng có thể đi theo, xem ra, quan hệ trong hoàng thất cuối cùng cũng đã hoà hoãn. Cuộc sống của ta có thể tốt hơn một chút rồi. Nếu không suốt ngày toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện nhỏ nhặt) cũng có thế náo loạn đến Tông Nhân phủ, một người có tâm có thể kéo mười tám cái cung đấy."
Đức phi cười nói: "Xem bộ dạng ngơ ngác của muội muội kìa. Nếu về sau muội vào hàng Cửu tần, Tứ phi, trở thành chủ nhân của một cung, thì cũng không thể cứ mơ hồ như thế này."
Đức phi vừa nói ra lời này, tươi cười trên mặt mọi người chợt tắt. Ai cũng biết Ngọc Quý tần sẽ không dừng lại ở phân vị Quý tần. Cửu tần, Phi đều có khả năng, nhưng là chủ của một cung thì... lời này có chút nghiêm trọng rồi.
Phi tần của hậu cung ở lục cung: Vị Ương cung, Tiêu Phòng cung, Thượng Dương cung, Ngọc Hoa cung, Trường Nhạc cung và Trữ Tú cung.
Trước mắt lục cung đều có chủ nhân của mình. Vị Ương cung là trung cung của Hoàng hậu, phi tần không có quyền ở cùng. Tiêu Phòng cung là tẩm cung của Thấm Thục phi. Phân vị Tứ phi mỗi người làm chủ một cung, không dễ dàng bị lay động. Đức phi ở Ngọc Hoa cung, Kỳ Hiền phi ở Thượng Dương cung. Hai nàng vị trí như nhau, chỉ cần không có mưu đồ tạo phản thì vị trí chủ vị một cung này chắc chắn sẽ không thay đổi.
Còn lại Trường Nhạc cung và Trữ Tú cung, tình hình rất không rõ ràng. Hiện giờ người ở Trường Nhạc cung là mẫu thân ruột của Đại Hoàng tử, Ninh Chiêu nghi. Sau khi Ninh Chiêu nghi được phong Chiêu nghi thì Hoàng thượng ban cho nàng được ở chính điện. Cuối cùng thì Ninh Chiêu nghi cũng rời khỏi tả thiên điện mà dọn đến chính điện. Nhưng mà tuy rằng Chiêu nghi đứng đầu Cửu tần, nhưng phía trên nàng còn có Phi, Tứ phi, Quý phi. Nếu về sau có người được phong Phi, như vậy vị trí làm chủ một cung của Ninh Chiêu nghi rất khó đứng vững.
Mà người ở chính điện Trữ Tú cung là Nghiêm Tu nghi. Sau khi Khánh Quý tần bị biếm lãnh cung, thì tòa điện lớn Trữ Tú cung chỉ có một mình Nghiêm Tu nghi ở. Nghiêm Tu nghi cũng nằm trong Cửu tần mà được dọn vào ở trong chính điện. Nhưng nếu so sánh giữa Nghiêm Tu nghi và Ninh Chiêu nghi, thì Ninh Chiêu nghi có lợi thế hơn rất nhiều. Ninh Chiêu nghi vừa có tư lịch, vừa có phong hào, lại có Hoàng tử. Còn thứ mà Nghiêm Tu nghi có chỉ là gia thế.
Nếu suy nghĩ một chút, trong lòng các vị phi tần ngồi đây đều run sợ. Dựa vào cục diện hiện nay ở trong cung, thì Ngọc Quý tần áp đảo Nghiêm Tu nghi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, đến lúc đó chủ vị của Trữ Tú cung có thể có sự thay đổi hay không?
Cho dù là Trường Nhạc cung, cũng không thể nói trước là sẽ không bị động đến...
Đúng lúc hôm nay, Nghiêm Tu nghi cũng có mặt ở đây, đang ngồi cùng các vị phi tần. Nghiêm Tu nghi hầu như bị bệnh quanh năm, gần đây có vẻ như đã tốt hơn rất nhiều, cũng thường xuyên đi lại, ít nhất thì nàng đều tham dự mỗi ngày thỉnh an. Nhưng bộ dạng trầm mặc ít nói không quan tâm của nàng, làm cho gương mặt mỹ lệ như giọt sương đọng trên cánh phù dung cứ như vậy mà không có đất dụng võ.
Hoàng hậu nhíu mày, trách cứ nói: "Đức phi nói năng cẩn thận."
Dường như Ngọc Quý tần cũng có chút sợ hãi, nhìn Hoàng hậu, lại quay sang nhìn Đức phi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hoàng hậu quay sang nói với Ngọc Quý tần: "Đức phi được sủng ái nên thường nói năng hàm hồ, ngươi cũng không cần để trong lòng, không cần quá lo lắng." Sau đó Hoàng hậu quay sang nói với Nghiêm Tu nghi: "Sức khỏe của ngươi không tốt, cũng không thường đến đây. Tính tình của Đức phi là vậy, nói gió là gió, nói mưa là mưa, ngươi cũng đừng quá lưu tâm."
Nghiêm Tu nghi nhẹ nhàng cười, vẻ mặt trầm tĩnh, thanh âm dễ nghe: "Vâng, tần thiếp đã biết."
Ấn tượng của Hoàng hậu đối với Nghiêm Tu nghi quả thật không tệ. Mỹ nhân xinh đẹp lại thường xuyên bị bệnh, tính tình trầm tĩnh, xuất thân vọng tộc, nhưng mà không muốn tranh sủng, quả thật Hoàng hậu rất thích những phi tần như thế này.
"Bổn cung thích Nghiêm Tu nghi một phần cũng là vì nhu mỹ như thế này. Dung mạo xinh đẹp là do bẩm sinh, nhưng tính tình tốt mới thể hiện là người có tu dưỡng." Hoàng hậu không tiếc lời khen ngợi.
Nghiêm Tu nghi có chút e thẹn, cúi đầu thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương quá khen, tần thiếp không dám nhận."
Hoàng hậu không để ý mà quan tâm nói: "Thân thể ngươi luôn suy nhược, vừa hay Nội phủ vừa dâng lên Tử sâm, ngươi mang về dùng thử xem. Nếu có hiệu quả, bổn cung sẽ phân phó cung nhân đưa đến cho ngươi thường xuyên."
Đức phi chướng mắt bộ dáng giả mù sa mưa của Hoàng hậu, chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, không thèm chen vào.
Thấm Thục phi ngồi bên cạnh đùa giỡn với hộ giáp của mình, sau đó mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương thật là rộng lượng, lúc nào cũng lo lắng Nghiêm muội muội trong người nhiều bệnh. Đáng tiếc, An Mỹ nhân là người đang mang thai đấy, mà lại không thấy Hoàng hậu nương nương dặn dò nàng ấy vài câu. Suy cho cùng là do phân vị thấp, lại không có chủ vị che chở, nên chỉ có thể ngồi đó sắm vai vách tường hoa an tĩnh mà thôi."
An Mỹ nhân cúi đầu yên lặng ngồi một bên, lại không nghĩ lửa cháy lan một lúc lại cháy đến trên người mình. Nàng vô thức đặt tay lên trên bụng, khẽ vuốt cái bụng đã có chút nhô lên, trong lòng bất an.
Hoàng hậu biến sắc, đối với người luôn đối nghịch với nàng trong mọi chuyện như Thấm Thục phi, Hoàng hậu đã hận đến tận xương tủy. Nhưng Hoàng hậu còn e ngại thanh danh và Hoàng thượng, nên vẫn luôn không biểu lộ ra ngoài.