Tư Thái Cung Phi

Chương 135 : Cầu thân - đổi mới lần thứ hai (5)

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Lan Sung nghi.



Beta: Mai Thái phi.



Tay Hoàng hậu nhẹ nhàng nắm lại, hộ giáp dài cong cong chạm đến lòng bàn tay, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ung dung, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Xưa nay Thục phi muội muội nói chuyện đều như vậy, nếu không phải bổn cung và muội sống chung đã nhiều năm, biết rõ phẩm hạnh của muội, e là bổn cung sẽ tức giận. Thục phi muội muội nói chuyện nhẹ nhàng một chút, đừng khiến các muội muội mới tiến cung sợ hãi."



Sắc mặt Thấm Thục phi cứng đờ, khóe mắt nhìn lướt qua Hoàng hậu. Hoàng hậu tươi cười khoan dung, khí độ nhàn nhã, trong mắt Thấm Thục phi, thật sự là quá chói mắt.



"Quả thật là thần thiếp không đúng. Thần thiếp và các vị muội muội mới tiến cung còn chưa quen thuộc lắm, nên nói chuyện có chút tùy ý, khiến Hoàng hậu nương bận tâm rồi." Khóe miệng Thấm Thục phi nâng lên, nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ khí ôn hòa.



Hoàng hậu không để ý lắm, cười nói: "Thục phi muội muội bị cấm túc lâu ngày, không quen thuộc các vị muội muội mới cũng là chuyện bình thường."



Nụ cười của Thấm Thục phi càng thêm xinh đẹp, ôn nhu nói: "Đúng vậy, sao thần thiếp có thể so được với Hoàng hậu nương nhàn nhã thoải mái. Vị Ương cung lớn như vậy một mình nương nương độc hưởng, cũng không có phi tần thuộc vị (các phi tần địa vị thấp sống cùng trong cung do một phi tần địa vị cao làm chủ), sinh hoạt tự tại biết bao. Đáng thương cho thần thiếp, phải bận tâm đông đảo tỷ muội trong Tiêu Phòng cung, sơ sẩy một chút, đó là tội danh quản giáo không nghiêm, hiện tại nghĩ đến cảm thấy cũng thật là chua xót."



Nói xong Thấm Thục phi còn cầm lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, tư thái xinh đẹp ôn nhu.



Hoàng hậu nghe trong lời nói của Thấm Thục phi ẩn chứa ý tứ sâu xa, nụ cười hơi nhạt đi một chút, cố nén tức giận, sau đó lên tiếng: "Thục phi muội muội thật là vất vả, bổn cung thân là chủ lục cung, nhưng lại quản giáo không nghiêm, liên lụy muội muội bị phạt rồi."



Hoàng hậu là chủ lục cung, là người lãnh đạo và chủ nhân của tất cả phi tần. Nhưng bởi vì hai triều đều thi hành chế độ chủ quản cung điện, khiến cho quyền hành của Hoàng hậu bị giảm bớt. Chủ của một cung hầu như có quyền lực tuyệt đối với phi tần trong cung của mình, Hoàng hậu chỉ có thể quản lý gián tiếp. Đây cũng là nguyên nhân khiến Hoàng hậu tức giận.



Tuy Thấm Thục phi bị Ôn Quý tần liên lụy phải cấm túc, nhưng mặt khác cũng nói rõ mức độ quyền lực của nàng ta đối với Ôn Quý tần. Đây là điều Hoàng hậu không có được, đương nhiên sẽ khiến Hoàng hậu xấu hổ và không cam lòng.



Những lời này của Thục phi đã nói ra sự thật Hoàng hậu không có quyền, chế nhạo nàng, nàng có thể không tức giận sao?



Thấm Thục phi lắc đầu, ôn nhu nói: "Sao Hoàng hậu lại nói những lời này chứ? Đều là lỗi của muội, do muội quản giáo không nghiêm mà thôi. Được rồi, không nói những chuyện bực mình này nữa. Vừa rồi thần thiếp nhắc đến An Mỹ nhân cũng là vì suy nghĩ đến nguyên nhân Hiền phi muội muội không có trong cung. Hiện tại Thượng Dương cung không có nương nương chủ vị, phân vị của An Mỹ nhân lại có chút thấp, nên thần thiếp muốn Hoàng hậu nương nương để tâm chăm sóc nhiều hơn là lẽ thường tình. Thần thiếp cũng chỉ là quan tâm đến long tự của Hoàng thượng và hiền danh của Hoàng hậu nương nương, mà lại không để ý lời nói của mình có chút thẳng thắn, nên mới khiến cho Hoàng hậu nương nương hiểu lầm."



Hoàng hậu vẫn nỗ lực duy trì tươi cười trên mặt, kìm nén tức giận của mình xuống, nhẹ giọng nói: "Ồ? Thì ra là như vậy, là bổn cung sai rồi, hiểu lầm ý tốt trong lời nói của muội muội."



Thấm Thục phi cười đến thỏa mãn đắc ý: "Là do thần thiếp nói chuyện không lựa lời mà thôi. Nương nương cũng biết tính tình này của muội, nói chuyện không suy nghĩ, dù có ý tốt cũng bị coi là lòng lang dạ thú, sau này muội nhất định sẽ sửa."



Hoàng hậu phẫn nộ đến mức ngực muốn nổ tung, hiện tại miệng lưỡi của Thấm Thục phi càng thêm sắc bén!



An Mỹ nhân nghe thấy tên mình được nhắc đến thì nàng sợ hãi đến mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, vội vàng đứng dậy hành lễ, thấp giọng nói: "Sự quan tâm của Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương, tần thiếp xin ghi lòng tạc dạ. Hiện tại tần thiếp toàn bộ đều tốt, thai nhi cũng ổn định, đa tạ nương nương quan tâm."



Hoàng hậu nhìn An Mỹ nhân, đang muốn mở miệng, Thấm Thục phi lại giải vây: "An muội muội mau đứng lên, hiện tại ngươi đang mang thai, cần phải cẩn thận một chút, chúng ta là tỷ muội đâu cần đa lễ như vậy."



Hoàng hậu nhìn Thấm Thục phi đoạt lời của mình với ánh mắt lạnh băng, mở miệng nói: "Thục phi vượt quá quy củ rồi đấy."



Thấm Thục phi quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu, khoa trương lấy khăn tay che miệng, sau đó sợ hãi cười duyên nói: "Ôi, thật là, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội. Thần thiếp vừa thấy An muội muội đang mang long duệ hành lễ, lập tức không kiềm chế được mà mở miệng lên tiếng. Thần thiếp cũng chỉ là quan tâm đến hoàng tự mà thôi. Hoàng hậu nương nương tha thứ cho thần thiếp lần này đi."



Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong ngực có một trận lửa, càng cháy càng lớn.



Thấm Thục phi đã sớm không còn là nữ nhân thụ sủng lục cung năm đó nữa. Nàng ta dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với nàng như vậy?



Trong khi Hoàng hậu và Thục phi giao phong ngươi một câu ta một câu, thì các phi tần khác ngồi xem diễn. Có người cho đó là chuyện không liên quan đến mình, có người là sợ không dám lên tiếng... Còn An Mỹ nhân, vẫn đang quỳ trên mặt đất.




Hoa Thường nghe Kham Bố vương nói vậy, đúng là hắn đã say rồi. Hắn có thể nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy được sao? Hoa Thường ngẩng đầu nhìn Vương phi Bố Xích ngồi bên cạnh Kham Bố vương, lại ngạc nhiên phát hiện gương mặt vị Vương phi tính cách nóng nảy kia không có chút gì khác biệt. Dường như đối với những lời nói vừa rồi của Kham Bố vương, nàng ta không có ý phản đối.



Đúng là người có năng lực, không sợ bất cứ điều gì.



Vương phi Bố Xích nở nụ cười, tiếp lời: "Ta lớn hơn Đại vương vài tuổi, thời gian thành thân lại không dài. Nói về tình cảm phu thê, đương nhiên là không sâu, cũng không trách Đại vương có tiếc nuối trong lòng." Trong giọng nói của Bố Xích còn mang theo vài phần cảm thán.



Hoàng đế cũng bị phu thê hai người làm cho có chút rối loạn, cười cười mở miệng nói: "Thân phận Đại vương tôn quý, nếu muốn có tiểu cô nương có phong thái, tùy ý nạp mấy người là được, sao lại hối hận cả đời, nói quá lời rồi."



Kham Bố vương nghe vậy đứng dậy, hành lễ theo lễ tiết của Hồ Nhung, sau đó lên tiếng nói: "Hoàng đế bệ hạ không biết, tuy ta có thể tùy ý hưởng dụng quý nữ Hồ Nhung, nhưng lại không có một ai có thân phận tôn quý như Vương phi. Tuy Vương phi cao quý nhưng không thích hợp để làm thê tử. Mỗi khi ta nghĩ đến thì đều vô cùng tiếc nuối, cho nên tại đây muốn xin Hoàng đế bệ hạ Đại Lương cho một ân điển."



Lúc này Hoàng đế có thể mơ hồ nhìn ra tâm tư của Kham Bố vương, khẽ thu lại nét tươi cười: "Đại vương thân là vua của một nước, sao lại đi thỉnh cầu như vậy? Thật sự là nói quá lời rồi. Trẫm là người vô đức, nếu có chuyện Đại vương không làm được, thì trẫm có thể làm được gì?"



Kham Bố vương cung kính như trước nói: "Chuyện này đối với ta có thể vô cùng gian nan, nhưng đối với Hoàng đế bệ hạ mà nói thì dễ như trở bàn tay. Khi còn nhỏ ta vô cùng ngưỡng mộ Đại Lương phồn vinh và hưng thịnh. Bây giờ ta may mắn được kế thừa vương vị, cuối cùng có thể hoàn thành mong muốn khi còn nhỏ là cưới một vị công chúa nhà Hán làm vợ, hi vọng Hoàng đế bệ hạ có thể dùng khoan dung và nhân ái của ngài, chiếu sáng đất Hồ Nhung ta!"



Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, còn Hoa Thường thì ngây ngẩn cả người, vị Đại vương Hồ Nhung này thật đúng là... da mặt dày.



Công chúa Tố Chi ngồi bên phải, vừa nghe thấy thì trực tiếp làm nghiêng chén rượu, trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Mọi người nhìn sang, Công chúa Tố Chi cố gắng gượng cười, sau đó cúi đầu không dám nói lời nào.



Không khí bữa tiệc yên tĩnh hẳn đi, không còn linh đình náo nhiệt như vừa rồi nữa.



Đột nhiên có một đại thần ngồi phía bên phải đứng lên chắp tay với Kham Bố vương, cung kính nói: "Lời này của Đại vương thật vô lễ. Chính thê của Đại vương còn đang ngồi bên cạnh, mà ngài lại có thể mở miệng nói chuyện thú thê, vậy ngài đặt Vương phi ở đâu? Đặt công chúa Đại Lương tôn quý của chúng ta ở chỗ nào?"



Kham Bố vương nhìn lão đại thần cười cười rồi nói: "Khi bổn vương còn nhỏ đã nghe chuyện "Chiêu Quân lấy chồng biên tái xa xôi" [4], Công chúa Văn Thành gả cho Thổ Phồn [5], Công chúa Kim Thành hòa thân khi còn nhỏ. Tuy đây là những lời nói trong lúc xúc động, nhưng đều là sự chân thành và tôn kính từ tận sâu trong thâm tâm của bổn vương. Đây không chỉ là ý riêng của bổn vương, mà còn là tình hữu nghị giữa hai quốc gia dân tộc! Đại nhân nói đến danh phận chính sườn, thật là lời nói nông cạn."



[4] Vương Chiêu Quân (chữ Hán: 王昭君, bính âm Wang zhào jun; 51 TCN - 15 TCN): là mỹ nhân thời Hán, chấp nhận gả đến Hung Nô để duy trì hòa bình Hán - Hung.



[5] Văn Thành Công chúa (chữ Hán: 文成公主, 623 - 1 tháng 11 năm 680), được biết đến tại Thổ Phồn với tên gọi Giáp Mộc Tát Hán Công chúa (甲木薩漢公主), là một Công chúa của nhà Đường gả đến Thổ Phồn để hòa thân, cháu gái của Hoàng đế Đường Thái Tông Lý Thế Dân.



Sau đó Kham Bố vương xoay người về phía Hoàng đế, mở miệng nói: "Hoàng đế bệ hạ Đại Lương tôn kính, nếu bệ hạ đồng ý hạ thấp gả Công chúa điện hạ cho ta, đương nhiên ta sẽ lấy lễ nghi chính thất để nghênh đón nàng ấy, Vương phi của ta sẽ trở thành trắc thất, xin Hoàng đế bệ hạ cho phép."



Vương phi Bố Xích cũng hành lễ theo, hiển nhiên nàng cũng không có dị nghị gì với những lời này của Kham Bố vương.



Hoa Thường nhìn một màn trước mắt này liền hiểu rõ, chắc chắn nội bộ Hồ Nhung đã thảo luận vấn đề này rất kĩ. Đến cả Vương phi Bố Xích cũng cố gắng hết sức mà thúc đẩy, hiển nhiên là Kham Bố vương không có được sẽ không từ bỏ.



Hơn nữa Kham Bố vương thật sự thông minh, hắn vẫn chưa chỉ định cụ thể là vị Công chúa nào, hiển nhiên là cũng chấp nhận khả năng Công chúa được sắc phong từ nữ nhi của tôn thất. Xem ra điều này cũng không phải là không thể chấp nhận.



Tuyên Thành vương thưởng thức chén rượu trong tay, cười mở miệng nói: "Thành ý của Đại vương thật sự khiến người khác cảm động, nhưng ở Đại Lương ta có một câu nói: Người vợ Tào Khang (ý chỉ người vợ kết tóc, cưới hỏi đàng hoàng, khi còn khó khăn) không thể bỏ. Hán học của Đại vương xuất chúng, hẳn là hiểu rõ câu nói này có ý gì? Vương phi Bố Xích là thê tử được ngài cưới hỏi đàng hoàng, lại là quốc mẫu một nước, sao có thể nói phế là phế dễ dàng như vậy? Nếu thật sự là vì cưới Công chúa thân phận tôn quý mà vứt bỏ chính thê, như vậy Đại vương chính là loại người không có phẩm đức. Bản thân còn không có đạo đức thì nói gì đến đạo đức quốc gia đây?"



Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, Hoa Thường thấy Kham Bố vương muốn mở miệng phản bác, lập tức mở miệng nói trước: "Bổn cung chỉ là nữ nhân hậu cung, theo lý không thể mở miệng nói đến đại sự triều chính bang giao. Chỉ là yến hội đêm nay cũng không phải là hội đàm, mà mọi người đang bàn về chuyện hôn nhân, cho nên bổn cung cũng cả gan nói mấy câu, không biết ý Vương gia thế nào?"



Kham Bố vương nhìn khuôn mặt Hoa Thường ôn nhu xinh đẹp, rất có phong độ đưa tay nói: "Mời nương nương nói."



Hoa Thường mỉm cười. Nàng biết, Kham Bố vương sẽ biết xấu hổ mà không đoạt lời với một nữ nhân.