Tư Thái Cung Phi

Chương 137 : Các huynh trưởng

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Huyền Hiền viện.



Beta: Mai Thái phi.



Đội ngũ đi săn khua chiêng múa trống xuất quân, cờ màu vàng sáng bay phấp phới trong không trung. Sau khi Hoàng đế phát biểu ngắn gọn, mọi người liền phân tán ra mọi hướng, từng người tự mình hành động.



Kính vương ôm tiểu Tứ ở trước ngực nên tốc độ cưỡi ngựa cũng không quá nhanh. Thế tử Trần Cát thì tự mình cưỡi ngựa, trên lưng còn đeo một bao mũi tên.



Đại Hoàng tử Trần Luân nhìn tiểu Tứ lớn tiếng cười nói: "Tứ đệ, huynh trưởng đi trước một bước. Đệ thích con thú gì, ca ca sẽ săn cho đệ."



Năm nay Đại Hoàng tử mười lăm tuổi, thân hình cường tráng, rắn chắc, thoạt nhìn trông như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Trần Luân đang ở độ tuổi khí phách, hăng hái nhất.



Tiểu Tứ tròn xoe mắt nhìn cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của Đại Hoàng tử với vẻ mặt hâm mộ, nịnh nọt nói: "Đại ca, đệ muốn con hươu, muốn được ăn thử thịt con gì ngon ngon, nó tên là... Ai nha, đệ quên mất rồi, dù sao cũng muốn ăn cái con ngon ngon đó."



Đại Hoàng tử cười haha, vẻ mặt cưng chiều nói: "Được, chờ đại ca săn về cho đệ." Dứt lời, Đại Hoàng tử quay đầu ngựa chạy đi mất.



Tiểu Tứ ở phía sau vẫy vẫy cánh tay béo ú, miệng còn không ngừng hô đại ca cố lên.



Nhị Hoàng tử Trần Hữu nhìn tiểu Tứ hoạt bát hiếu động, mà Kính vương gia đang ôm nó với vẻ mặt bất đắc dĩ, nở nụ cười nói: "Tứ đệ, phải ngoan ngoãn nghe lời biết không, đừng có gây phiền phức cho hoàng thúc, cũng không được chạy loạn. Nếu không thì huynh sẽ đi mách với Hiền phi mẫu phi là đệ không nghe lời."



Tiểu Tứ vừa nghe đến tên của mẫu phi thì liền rụt cổ lại, sau đó không phục nói: "Đệ là người nghe lời nhất, hừ hừ. Nhị ca cũng phải nghe lời, phải ngoan ngoãn theo sát Tuyên Thành hoàng thúc, nếu không đệ cũng đi cáo trạng."



Nhị Hoàng tử nhìn bộ dạng không phục của tiểu Tứ, nhịn không được cười thành tiếng. Đệ đệ này quả thật rất đáng yêu, khiến người khác không nhịn được muốn xoa nắn.



Cuộc đi săn kéo dài suốt một ngày, từ sáng sớm cho đến khi chạng vạng. Sau đó đoàn người quay ngựa phi nhanh về địa doanh tổ chức yến hội. Mọi người sẽ được ăn uống thoả thích, thuận tiện tán dương chiến công và thành quả trong buổi săn bắn này.
Từ đó về sau hai người lại càng thêm ăn ý, không đề cập đến vấn đề này nữa.



Đi săn buổi chiều, bên của tiểu Tứ càng thêm gà bay chó sủa. Tiểu Tứ nhìn thấy những chú thỏ xám nhỏ liền nảy sinh ham thích trong lòng, nói là muốn bắt sống đưa cho mẫu phi và muội muội chơi đùa, mà phải bắt sống không có chút thương tích nào mới được.



Lời của Tiểu Tứ được xem như là mệnh lệnh. Chỉ khổ cho bọn thị vệ, một đám không bắn chết con mồi nữa mà dùng cung tiễn bắn vây chúng lại, sau đó dụ chúng nó vào vòng vây, phí sức chín trâu hai hổ, dùng tất cả nhân lực mới có thể bắt được ba con thỏ con. Trong lúc vây bắt chúng, tiểu Tứ cũng xuống ngựa nhập cuộc. Tiểu Tứ cứ đi một bước thì ngã một cái, mà nó lại muốn bắt thỏ, nên càng làm cho bọn thị vệ thêm khó khăn khổ sở.



Một đám thị vệ đều cạn kiệt cả sức lực lẫn tinh thần. Người ta đi săn thường vây hùm hay bắt hổ trưởng thành, tệ hơn đi nữa thì cũng là đàn hươu, có ai lại đi vây bắt thỏ con đâu chứ? Quả thật là khiến người ta muốn phát điên đây mà.



Thỏ con cũng tỏ vẻ ta đây rất uất ức, chạy cả một buổi trưa, thật sự muốn tiểu Tứ mệt chết.



Cho nên đến khi buổi đi săn kết thúc, thu hoạch của một nhóm ba người này ít ỏi đến mức đáng thương, quả thật không dám nhìn đến.



Trên đường quay về, tiểu Tứ rất được phụ hoàng và các ca ca quan tâm chăm sóc.



Hoàng đế thấy tiểu Tứ ôm theo ba con thỏ, quả thật có chút dở khóc dở cười. Hắn lại nhìn đến bộ dạng chật vật không thể chật vật hơn của bọn thị vệ, thì càng hết lời để nói, đến nửa ngày mới lên tiếng được: "Các ngươi đã vất vả rồi, tất cả đều được thưởng."



Bọn thị vệ vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Mặc kệ như thế nào, tốt xấu gì thì tinh thần bị tổn thương cũng được đền bù xứng đáng rồi.



Dù sao tiểu Tứ vẫn còn nhỏ, lại vận động mệt mỏi cả một ngày, vừa lên ngựa đã dựa vào ngực của Kính vương. Hiện tại tiểu Tứ đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cứ gật gù cái đầu nhỏ. Cho dù phụ hoàng của nó đang đứng trước mặt thì nó cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.



Hoàng đế nhìn thấy cảnh này thì lập tức trong lòng mềm nhũn, ôm tiểu Tứ từ trong ngực của Kính Vương sang lòng mình. Trần Hỉ đứng bên cạnh rất tinh ý, lập tức dâng áo choàng lên, Hoàng đế phủ lên người tiểu Tứ kín mít không một khe hở thì mới tiếp tục khởi giá.



Thái tử nghiêm trang cưỡi một con ngựa nhỏ, nhìn phụ hoàng ôn nhu ôm Tứ đệ, môi khẽ mấp máy nhưng rốt cuộc không lên tiếng nữa.