Tư Thái Cung Phi
Chương 155 : Mưu sự tại nhân
Ngày đăng: 00:37 19/04/20
Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
Hoàng đế thương cảm nên tất nhiên Hoa Thường cũng phải thương cảm theo. Thân thể tiểu Tứ không tốt là sự thật, có thể giành được sự quan tâm và tình thương của phụ hoàng luôn là điều tốt.
Mối quan hệ giữa Thái tử và tiểu Bát gay gắt, nên đương nhiên với tiểu Tứ cũng không khá hơn. Chẳng qua khi trưởng thành thì khả năng che giấu cảm xúc trên mặt của tiểu Tứ rất tốt, nên mới khiến cho Thái tử không bắt được lỗi mà thôi. Trong các kiểu tình huống như thế này, thái độ và thiên hướng của Hoàng đế là rất quan trọng.
Hoa Thường nhẹ nhàng đấm bả vai cho Hoàng đế, ôn nhu nói: "Thần thiếp lo lắng nhất vẫn là tiểu Tứ. Bây giờ thằng bé đã lớn, không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh thần thiếp, vì thế trong lòng thần thiếp cảm thấy vừa mất mát, lại vừa lo âu. Thân thể tiểu Tứ không tốt, thần thiếp chỉ có thể trông cậy vào thê tử của thằng bé là người cẩn thận, có thể chăm sóc tốt cho nó. Gia thế không quan trọng, quan trọng nhất chính là nhân cách tốt."
Hoàng đế gật gật đầu, tán đồng nói: "Trẫm cũng nghĩ như vậy, nhà võ tướng thì không cần suy xét đến, tốt nhất là xuất thân dòng dõi thư hương, nữ tử tính cách dịu dàng mới tốt. Trẫm thấy Tề thị cũng không tồi, khi tuyển tú, nàng quan sát kỹ một chút xem là người thế nào."
Nghe thấy tên Tề thị, Hoa Thường ngừng lại một chút. Bây giờ dường như đang có lời đồn không hay về nữ hài này. Hơn nữa nghe mama giáo dưỡng nói, có vẻ như người ta muốn nhắm đến ngôi vị Thái tử phi. Hoàng đế nhìn người chỉ nhìn vào gia thế. Phụ thân, tổ phụ nàng ta tốt, thì nàng ta liền tốt, căn bản là không biết nội tình ra sao.
Hoa Thường cười một chút, ôn nhu nói: "Hoàng thượng nói tốt thì nhất định là tốt. Nhưng thần thiếp nghĩ, tiểu Tứ có bệnh tim bẩm sinh, e là gia đình bình thường cũng kiêng kị điều này. Cao môn quý nữ thì đều tâm cao khí ngạo, sau này nếu phu thê có xích mích thì cũng không dễ hoà giải. Vì thế, thật ra thần thiếp muốn tìm một cô nương có gia thế bình thường, tính cách ôn nhu, ít nhất cũng phải biết nghe lời, thì sẽ không làm gì khiến cho tiểu Tứ tức giận. Người nói xem có đúng không?"
Hoàng đế lắc đầu cười: "Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, tìm khắp thiên hạ, gia thế nhà ai có thể sánh với hoàng gia đây? Tuy trẫm không thích tiểu Ngũ cho lắm, nhưng không phải là ai cũng có thể bới móc thiếu sót của nó, chứ đừng nói gì đến tiểu Tứ. Trừ Thái tử ra, thì còn ai tôn quý hơn tiểu Tứ chứ? Cao môn quý nữ thì sao, nếu dám làm tiểu Tứ tức giận, trẫm sẽ tịch biên diệt tộc nàng ta, xem nàng ta còn cao quý ra sao!"
Hoa Thường hờn dỗi nói: "Thần thiếp chỉ mới nói như vậy mà Hoàng thượng đã không vui rồi. Sau này phu thê mới thành thân cãi nhau, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự tịch biên diệt tộc nhi tức (con dâu) hay sao? Phụ mẫu đều mong gia đình nhi tử, nữ nhi của mình hòa thuận, cho nên thần thiếp mới muốn chọn người biết suy xét, cân nhắc trước sau. Dù sao thì hoàn cảnh của tiểu Tứ cũng không giống người khác."
Đức phi trợn mắt lên, cả giận nói: "Nhà ngoại nó thì có gì vui. Trước đây cho con cưới Vương phi này là sai lầm. Thành hôn bảy năm, sinh ba nữ nhi một nhi tử, thật khiến ta tức chết mà! Con nhìn Vương phi mà đại ca con cưới kìa, ba năm ôm hai nhi tử bụ bẫm. Hiện giờ dưới gối nàng ta có ba đích tử, còn làm người rộng lượng, trắc phi cũng sinh vài đứa nhi tử. Con nhìn lại thê tử của con đi, ôi..."
Tình cảm giữa Trần Hữu và thê tử cũng không tồi, bằng không cũng không sinh được nhiều hài tử như vậy, đáng tiếc chỉ có một nhi tử. Đối với việc Vương phi liên tiếp sinh nữ nhi, Đức phi vô cùng bất mãn. Chính bản thân Vương phi cũng cảm thấy áy náy, có lỗi với phu quân và bà bà (mẹ chồng), vì vậy Vương phi luôn rất hiếu kính cẩn trọng trước mặt Đức phi.
Trần Hữu ôm cánh tay Đức phi, lắc lắc giống như khi còn nhỏ, cười nói: "Mẫu phi, con vẫn còn trẻ, con sẽ cố gắng nhiều hơn, người đừng tức giận nữa."
Đức phi thấy dáng vẻ nhi tử làm nũng thì không bực tức nữa, cười lên tiếng: "Gần đây Ngũ đệ con vì giúp mẫu phi nên bận bịu, con nên cảm ơn nó. Tình cảm huynh đệ các con tốt, mẫu phi rất vui mừng."
Trần Hữu gật đầu nói: "Nhi thần cũng đã nghe cung nhân nói qua về chuyện này. May mắn là gặp trúng Ngũ đệ, bằng không không biết còn xảy ra thêm chuyện xấu gì nữa. Tiền đồ của một mình Nguyệt Nhi muội muội không phải là mấu chốt, chỉ sợ làm hỏng thanh danh của Trịnh gia mà thôi. Bây giờ vì vị trí Thái tử phi mà trên triều cũng gió nổi mây vần, thủ đoạn ào ạt không dứt. Hiện tại Trịnh thị phải chịu không ít tấn công."
Đức phi gật đầu nói: "Hữu nhi, con nói với nhà ngoại con một tiếng, vị trí Thái tử phi, chúng ta từ bỏ. Hiện giờ chúng ta và Chu thị, Tề thị đã xé rách mặt mũi, nhưng ta có thể kết giao với Lang Gia Triệu thị và Nam Xương Chử thị. Cứ nói chúng ta nguyện ý ủng hộ bọn họ, ít nhất có thể giúp bọn họ diệt trừ Chu thị hoặc Tề thị. Hiện tại đúng là thời điểm trao đổi lợi ích tốt nhất, đừng bỏ lỡ cơ hội này."
Trần Hữu gật đầu: "Vị trí Thái tử phi kia không cần cũng được, có điều mẫu phi có nắm chắc không? Chu thị, Tề thị kia trước mặt phụ hoàng gào khóc. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cẩn thận dẫn lửa thiêu thân."
Khóe miệng Đức phi nhếch lên, cười nói: "Chúng ta không nắm chắc nhưng có người lại có thể. Con yên tâm, có khi nào mẫu phi thất thủ đâu."
"Hiện tại việc cấp bách là giữ được một vị trí Hoàng tử phi. Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử đều là nhân tuyển tốt. Quan hệ giữa Trịnh thị và hoàng tộc không sâu, mà mẫu phi chỉ là phi tần, không được coi là quan hệ thông gia. Nếu như con cưới thê tử là nữ nhi Trịnh thị thì quá lãng phí, cho nên mẫu phi không làm vậy. Vì thế nếu Nguyệt Nhi có thể gả cho Hoàng tử, thì đó chính là nơi dừng chân tốt."