Tư Thái Cung Phi
Chương 154 : Tú nữ
Ngày đăng: 00:37 19/04/20
Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Ka Thái hậu.
Mùa xuân đến, trong cung trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Hậu cung luôn quạnh quẽ trang nghiêm giờ đây tràn ngập những thiếu nữ như hoa như ngọc oanh oanh yến yến. Cung trang hồng phấn, xanh lam là màu sắc chủ đạo. Ai có phụ thân hoặc tổ phụ làm quan viên từ Chính Tứ phẩm trở lên thì mặc cung trang màu xanh lam, còn từ Chính Tứ phẩm trở xuống thì chỉ có thể mặc cung trang màu hồng phấn. Vì vậy, trên căn bản thì màu lam chơi với màu lam, màu hồng chơi với màu hồng, phân biệt rõ ràng, địa vị và tiền đồ cách nhau một trời một vực.
Trịnh Nguyệt Nhi mặc cung trang màu lam, trên đầu cài hoa nhung, cả người ôn nhuận dịu dàng, trừ lúc học cung quy ra thì thời gian còn lại hầu như nàng đều ở trong phòng. Hai cô nương bên cạnh nàng đều là cao môn quý nữ, tuy không quen biết nhau nhưng trước kia cũng đã từng nghe tên, vì thế ở chung với nhau cũng khá là hòa hợp.
"Gia Gia, đừng náo loạn nữa, gian bên cạnh nghe được tiếng động bây giờ, thật sự mà nói thì ngươi cần gì phải gây thêm phiền phức như vậy?" Trịnh Nguyệt Nhi nhìn Tôn Gia Gia ở cùng phòng đang hào hứng rung cái lục lạc, bất đắc dĩ nói.
Tôn Gia Gia là nữ tử xuất thân tướng môn, tính cách hoạt bát đáng yêu, vểnh môi nói: "Nguyệt Nhi, tính tình của ngươi quá tốt rồi. Tề Bích Quân sát vách chanh chua đanh đá như vậy, cũng chỉ có ngươi là có thể nhẫn nhịn, nhưng ta thì không nhịn được. Hôm qua lúc học cung quy, bọn họ còn tố cáo chúng ta lười biếng, hại chúng ta đứng cả một buổi chiều, mới nghỉ ngơi có chút xíu mà cũng bị bọn họ bắt được, khiến chúng ta bị mama mắng một trận, thật tức chết ta mà!"
Trịnh Nguyệt Nhi cúi đầu cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Lúc còn ở nhà, ta cũng đã từng qua lại vài lần với Tề tỷ tỷ rồi, khi đó ta cảm thấy nàng ấy không phải là người xấu. Người tố cáo chắc là hai nữ tử cùng phòng với nàng ấy, có lẽ không phải là ý của Tề tỷ tỷ đâu."
Tôn Gia Gia thở phì phò nói: "Nguyệt Nhi ngươi thật là ngốc! Trước kia lúc ở nhà, các ngươi không có xung đột lợi ích, dĩ nhiên nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngươi để gây phiền toái. Còn bây giờ thì khác, ai mà không biết Tề Bích Quân đó đang nhắm vào vị trí Thái tử phi đâu kia chứ! Ngươi chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nàng ta, nàng ta không hại ngươi thì hại ai!"
Trịnh Nguyệt Nhi thở dài một tiếng, cẩn thận nói: "Sao ngươi lại tùy tiện nói ra những lời như vậy? Sau này ngươi không được nói chuyện không kiêng kỵ như thế nữa. Đây là hoàng cung, là nơi quy củ sâm nghiêm nhất."
Tôn Gia Gia vội che miệng lại, dè dặt nhìn một vòng, sau đó thở phào nói: "Biết rồi, Nguyệt Nhi, ngươi thật là tốt. May mà ta ở cùng phòng với ngươi, còn có thể được ăn điểm tâm mà Đức phi đưa đến, sướng thật!"
Thật sự Ngũ Hoàng tử cũng muốn như vậy, liền chắp tay nói với Tứ Hoàng tử: "Tạ Tứ ca." Sau đó hắn vội vã rời đi.
---
Thượng Dương cung.
Hoa Thường mới vừa nấu trà xong thì Hoàng đế liền đi vào. Hoàng đế gần năm mươi tuổi, đã bắt đầu lộ vẻ già nua. Ở thời đại này tuổi thọ trung bình chưa tới bốn mươi, năm mươi tuổi xem như là đã sống đủ vốn rồi.
"Sao Hoàng thượng lại tới đây? Hôm nay người được rảnh rỗi sao?" Hoa Thường nhanh nhẹn giúp Hoàng đế cởi áo khoác ra, đỡ hắn ngồi xuống.
Hoàng đế rót cho mình một ly trà, mở miệng nói: "Trên triều tranh luận ầm ĩ thành một đoàn, hôm nay vạch tội người này, mai lại vạch tội người khác, đủ loại thủ đoạn được đem ra sử dụng. Tuyển tú thì lại càng dầu sôi lửa bỏng, triều đình cứ như nước đang đun trên bếp, không thể nào yên bình được. Trẫm bị ồn ào quấy nhiễu đến không chịu nổi, cứ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm đi, trẫm bãi triều ba ngày, nghỉ ngơi một chút."
Nhìn gương mặt Hoàng đế mang theo ưu phiền, Hoa Thường nhẹ nhàng bóp vai cho Hoàng đế, mở miệng cười nói: "Vậy cũng được, nhân dịp này người hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Hoàng thượng vất vả quốc sự mỗi ngày, bây giờ cũng đã đến lúc quan tâm tới hôn sự của bọn trẻ."
Nhi tử thành thân là đại sự, Hoàng đế rất vui mừng, thở dài nói: "Mới đó mà bọn trẻ đều đã lớn hết rồi. Trẫm còn nhớ dáng vẻ tiểu Tứ khi còn nhỏ, thằng bé trộm nhét quân cờ vào trong túi mình, tròn vo, đáng yêu không chịu được. Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị bệnh tim bẩm sinh, Thái y cũng nói phải kiểm soát cân nặng, ốm một chút mới không ảnh hưởng đến bệnh tim. Khi còn bé, tiểu Tứ có thể ăn ngủ thoải mái, nhưng bây giờ thì ăn không dám ăn, ngủ không dám ngủ, gầy đến mức trẫm thấy mà đau lòng."
Thời đại này, mặc dù không phải mập là đẹp, nhưng cũng không phải gầy là tiêu chuẩn. Nữ nhân chú trọng cân đối, nam nhân đương nhiên phải cường tráng một chút mới tốt.
Tiểu Tứ là người gầy nhất trong các Hoàng tử, nên chả trách Hoàng đế đau lòng. Nhưng mà theo Hoa Thường thấy, tiểu Tứ cũng không gầy đến mức như Hoàng đế nói, chỉ là so với những người mập mạp hay cao lớn khác thì thằng bé có chút gầy mà thôi.