Tư Thái Cung Phi

Chương 153 : Bọn trẻ

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Phương Tu dung



Beta: Tiên Thái Phi.



Thượng Dương cung.



Hoa Thường tháo các loại trang sức trên tóc và trang dung rườm rà xuống, chỉnh lại vài sợi tóc mai hai bên Thái Dương, khẽ cười nói: "Khóe mắt đã có nếp nhăn rồi, đúng là thời gian khiến người ta già đi."



Tứ Công chúa Trần Viện mặc một thân váy áo màu xanh ngọc bích thêu cành hoa ngũ sắc, tay nâng váy chạy vào, trên đầu là bộ diêu bằng vàng ròng điểm hoa và tua rua ngọc trai lay động theo bước chân, tiếng cười thanh thúy ngọt ngào: "Mẫu phi có già đâu, người đẹp nhất trong hậu cung chính là mẫu phi đấy!"



Hoa Thường vừa nghiêng đầu đã thấy Tứ Công chúa hoạt bát năng động, phía sau con bé là Tứ Hoàng tử và Bát Hoàng tử.



Tiểu Tứ đã trưởng thành, ít nhất tuổi này ở thời đại này đã có thể thành gia lập nghiệp, đỉnh môn lập hộ [1]. So với khi còn nhỏ, tiểu Tứ bây giờ bởi vì bệnh tim mà gầy đi rất nhiều, thế nhưng cử chỉ thì lại toát ra vẻ tiêu sái phong nhã.



[1] Đỉnh môn lập hộ (頂門立戶): Gánh vác gia đình.



Còn tiểu Bát năm nay mười một tuổi, chính là thời điểm quậy phá nhất, người ghét chó cũng không ưa.



Hai người cùng hành lễ thỉnh an, chưa đợi Hoa Thường lên liếng, tiểu Bát đã làm mặt quỷ với Tứ Công chúa, cười nói: "Tứ tỷ, tỷ đây là khen mẫu phi hay đang khen bản thân mình vậy? Ai mà không biết hai người trông giống nhau như đúc kia chứ."



Tứ Công chúa làm bộ muốn đánh tiểu Bát, đôi mắt to tròn linh động trừng lên cáo trạng với tiểu Tứ đang đứng bên cạnh: "Tứ ca! Huynh xem, tiểu Bát lại bắt nạt muội!"



Tiểu Tứ bây giờ vô cùng ôn hòa trầm tĩnh, hoàn toàn khác với hài tử chuyên làm nũng tinh ranh trước kia, khóe môi luôn mang ý cười ôn văn nhĩ nhã [2]. Tiểu Tứ nhìn đệ muội yêu quý của mình với đôi mắt cong cong như mảnh trăng khuyết, thanh âm nhẹ nhàng: "Bát đệ nói cũng có lý, quả thật Tứ muội giống mẫu phi như đúc. Mẫu phi xinh đẹp nhất, vậy thì Tứ muội cũng xinh đẹp nhất, không có gì sai cả!"
Tiểu Tứ khẽ nhíu mày nói: "Hình như vài ngày trước, Hoàng hậu nương nương đã triệu kiến phu nhân của những gia tộc này. Xem ra, ai cũng nhìn trúng họ, trái lại tố chất của bản thân những tú nữ này thì không được xem trọng."



Hoa Thường cười nói: "Đều là nữ tử của chánh thất danh gia vọng tộc, tất nhiên giáo dưỡng sẽ không tệ. Huống chi cưới vợ phải lấy người hiền, cho nên không cần phải chú trọng nhan sắc, chỉ cần nhìn vào gia thế là được, chắc chắn Thái tử phi sẽ chọn từ một trong ba gia tộc này. Nghe nói Hoàng thượng cũng đã bắt đầu suy xét, có điều mẫu phi nghĩ, dù sao vẫn nên gặp mặt các nàng ấy trước, hiện giờ ra sức vẫn còn quá sớm."



Tiểu Tứ gật đầu nói: "Vâng, nhi thần đều nghe theo mẫu phi."



Hoa Thường nhìn tiểu Tứ, có chút vui mừng lại có chút phiền muộn, lên tiếng nói: "Chớp mắt con cũng đã đến lúc thành gia lập nghiệp, thời gian trôi đi thật nhanh... Ôi, nhìn xem, mẫu phi nói những lời này làm gì cơ chứ!"



Hoa Thường điều tiết lại cảm xúc, rồi cười nói: "Kỳ tuyển tú năm nay, chắc chắn Hoàng hậu, Thục phi và mẫu phi sẽ tham dự toàn bộ quá trình. Đến lúc đó mẫu phi dẫn con đến cửa sau, cho con xem trộm một chút cũng không sao, hợp nhãn của con rồi mới tính tiếp."



Tiểu Tứ nghe Hoa Thường nói như vậy thì có chút đỏ mặt, mở miệng nói: "Mẫu phi nhìn thấy tốt thì nhất định sẽ tốt."



Hoa Thường rất muốn sờ đầu tiểu Tứ, có điều tiểu Tứ đã cao hơn, không còn ở độ tuổi có thể sờ đầu được nữa. Lúc này, tiểu Bát lại chạy ra, mở to mắt hỏi: "Mẫu phi, khi nào tiểu Bát mới có thể cưới thê tử vậy?"



Hoa Thường đang rầu rĩ, nghe tiểu Bát nói xong thì phiền muộn hoàn toàn bay đi mất. Tiểu Bát quả thật làm cho nàng dở khóc dở cười. Tiểu Tứ cũng bật cười thành tiếng, sờ đầu tiểu Bát nói: "Bát đệ chờ đến khi lớn như Tứ ca là có thể cưới vợ được rồi."



Tiểu Bát có chút ủ rũ, chạy đến nằm ăn vạ ra ghế, lẩm bẩm nói: "Như vậy thì còn rất lâu, không thể nhanh một chút sao?"



Tứ Công chúa vươn ngón tay chọc vào trán tiểu Bát, đưa ra chủ ý xấu, mở miệng nói: "Đệ đến xin phụ hoàng đi. Phụ hoàng thương đệ như vậy, nói không chừng có thể cho đệ cưới thê tử sớm đấy!"



Tiểu Bát suy ngẫm cẩn thận về độ khả thi trong đề xuất của Tứ Công chúa, gật đầu như được khai thông, lên tiếng nói: "Có lý! Có lý!"