Tư Thái Cung Phi

Chương 159 : Duyệt tuyển tú nữ

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Dương Hiền dung.



Beta: Tiên Thái Phi.



Vị Ương cung.



Duyệt tuyển tú nữ chính thức bắt đầu, nhóm tú nữ đã học rất nhiều cung quy để nghênh đón kỳ kiểm tra gần như quan trọng nhất trong cuộc đời họ. Hàng trăm vị tú nữ tập trung bên ngoài Vị Ương cung, chờ đợi triệu kiến.



Hoàng hậu mặc một thân cung trang màu vàng ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, trên búi tóc nghiêng nghiêng cài trâm long phượng. Mặc dù thời gian lấy đi dung mạo thanh tú của nàng nhưng lại bảo lưu cho nàng khí thế tôn quý được nuôi dưỡng qua nhiều năm.



Hoa Thường là người có địa vị cao nhất sau Hoàng hậu, Quý phi duy nhất của hậu cung, đương nhiên ngồi tại vị trí đầu tiên ở hàng bên dưới, đối diện là Thục phi, Đức phi, bên cạnh là Ninh Phi, Ngọc Phi, phi tần từ Phi vị trở xuống thì không được dự thính.



Thật ra tuyển tú hôm nay chẳng khác nào khoa cử trong điện thí [1], trên cơ bản là phân loại thành từng nhóm đi vào kiểm tra. Những người thật sự có tiềm năng đã sớm được triệu kiến để gặp mặt. Đến giai đoạn này, Hoàng đế, Hoàng hậu và các cung phi ước chừng đều có cân nhắc trong lòng, ít nhất đã có mục tiêu để lựa chọn.



[1] Điện thí (殿試): Còn gọi là Thi Đình hay Đình thí, là khóa thi nho học cao cấp nhất do triều đình phong kiến tổ chức để tuyển chọn người có tài, học rộng. Người thi đỗ được bổ nhiệm làm quan trong triều đình. Đỗ đầu thi Đình gọi là Đình nguyên hay Trạng nguyên. Gọi là thi Đình vì thi trong cung điện của vua.



Bởi vì mấy ngày nay thân thể khó chịu nên Hoa Thường không triệu kiến nhiều tú nữ, chỉ gặp vài vị có danh tiếng như Chu thị, Trịnh thị, Chử thị và Triệu thị, nhưng nàng cũng không hài lòng cho lắm. Có lẽ đúng như câu nói kia, mẹ chồng nhìn con dâu thế nào cũng không thấy thuận mắt.



Đến bây giờ Hoa Thường vẫn chưa xác định được, rốt cuộc là do đợt quý nữ này tố chất không cao, hay là do tiêu chuẩn của nàng quá cao nữa.



Hoàng hậu khẽ động môi đỏ, lên tiếng nói: "Tuyên tú nữ vào điện đi."



Đợt tú nữ thứ nhất này, cơ bản Hoa Thường đã gặp qua, đều là dáng vẻ đoan chính thanh tú, cử chỉ khéo léo chuẩn mực. Xem biểu hiện của Hoàng hậu có vẻ khá hài lòng, liên tục lên tiếng, gần như là quan sát từng người.



Hoa Thường nâng mắt nhìn Tề thị đứng giữa, khẽ nở nụ cười. Mấy ngày nay Tề Bích Quân bị chỉnh đốn không nhẹ, cho nên nàng ta tham dự điện tuyển hôm nay với tinh thần không tốt, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện với Hoàng hậu cũng không đủ tiêu chuẩn.
---



Thượng Dương cung.



Hoàng đế rời khỏi Vị Ương cung, đương nhiên sẽ đi thẳng tới Thượng Dương cung.



Hoa Thường thấy gương mặt Hoàng đế nặng nề liền biết tâm trạng hắn không tốt, nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ bưng khăn ấm và trà nóng tiến vào.



Đầu tiên Hoàng đế lau mặt, sau đó hắn nhấp một ngụm trà nóng mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, cuối cùng hắn nhìn Hoa Thường rồi mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Vẫn là nàng hiểu tâm tư của trẫm."



Hoa Thường đi đến bên cạnh Hoàng đế, lên tiếng nói: "Thật ra ai cũng hiểu tâm tư của Hoàng thượng, chỉ là bọn họ có nguyện ý thuận theo tâm tư của Hoàng thượng hay không mà thôi."



Hoàng đế quay đầu nhìn Hoa Thường, mở miệng nói: "Nàng nhận ra tâm trạng trẫm không tốt sao?"



Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Nhất định là ở Vị Ương cung, Hoàng hậu làm cho Hoàng thượng không vui rồi. Cái này thì có gì mà khó đoán đâu chứ?"



Hoàng đế cười tự giễu một tiếng: "Đúng vậy, không khó đoán. Bọn họ không muốn làm theo ý của trẫm."



Hoa Thường ngẩng đầu, sắc mặt mang theo vài phần tái nhợt yếu ớt, kính cẩn nói: "Hoàng thượng, nếu thần thiếp nêu ra yêu cầu quá phận với Hoàng thượng, so với yêu cầu của Hoàng hậu còn quá phận hơn gấp trăm lần, thì Hoàng thượng có tức giận không?"



Hoàng đế kinh ngạc nhìn Hoa Thường, không rõ nguyên do, sau đó nói: "Hôm nay trẫm cũng nhìn ra được, nàng không thích Tề thị đúng không? Không sao, tiểu Tứ không phải là Thái tử, thê tử của nó là ai cũng không liên quan đến đại sự vận mệnh quốc gia, chỉ cần nàng vui vẻ là được."



Hoa Thường biết, Hoàng đế có thể nói ra những lời này đã là vô cùng sủng ái nàng rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, mãi mãi không đủ.