Tư Thái Cung Phi
Chương 160 : Lão bạng hoài châu
Ngày đăng: 00:37 19/04/20
Edit: Dương Hiền dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
[1] Lão bạng hoài châu: Vợ chồng già còn có con.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế, lên tiếng nói: "Không phải thần thiếp chướng mắt Tề thị, mà ngược lại, thần thiếp nhìn trúng Tề thị cho tiểu Tứ."
Hoàng đế không rõ vì sao, thong thả nói: "Thường nhi, đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng, rốt cuộc là nàng muốn nói gì?"
Hoa Thường rũ mắt xuống, lông mi dài che đi ánh mắt sáng ngời, thanh âm ôn hòa lại kiên định: "Thần thiếp muốn nạp Tề thị làm Trắc phi cho tiểu Tứ."
Hoàng đế lập tức sửng sốt. Nếu như lời này không phải do Hoa Thường nói ra, thì có lẽ hắn đã cười rồi. Nạp Tề thị làm Trắc phi sao? Hoàng hậu và Thái tử cũng không làm như vậy, đây không phải là kết thân mà là kết thù. Giống như có một vài ước định đã trở thành quy củ với mọi người, mà đã là quy củ thì thường không có ai dám phạm vào.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường, nhẹ nhàng nói: "Thường nhi, nàng có biết nàng đang nói gì không? Như thế này không phải là tốt cho tiểu Tứ đâu, người khác sẽ hận nàng đấy."
Hoa Thường mở miệng nói: "Thần thiếp biết. Vì thế thần thiếp mới nói đây là yêu cầu quá phận, so với Hoàng hậu thì yêu cầu của thần thiếp còn quá phận hơn gấp trăm lần. Hoàng thượng, người có đồng ý không?"
Hoàng đế im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Trẫm vốn nghĩ Hoàng hậu đã đủ phiền hà, không ngờ Thường nhi nàng còn hơn thế nữa."
Hai tay Hoàng đế nắm vai Hoa Thường, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Thường nhi, trẫm đồng ý với nàng. Có điều nàng phải quên cuộc đối thoại ngày hôm nay của chúng ta đi. Nàng chưa từng đưa ra yêu cầu này, biết không?"
Hoa Thường ngây ra một lúc, sau đó chậm rãi rũ mi xuống, bởi vì nơi đó đã rưng rưng nước mắt, mà nàng lại không muốn nam nhân trước mắt này thấy nàng yếu đuối rơi lệ.
Hoa Thường đã từng tưởng tượng đến cảnh Hoàng đế sẽ từ chối nàng thế nào. Là nhất quyết cự tuyệt, không cho phản bác? Hay vẫn dịu dàng khuyên bảo, từ từ hướng nàng vào khuôn phép? Hoặc là miễn cưỡng đồng ý, sau đó tức giận mắng nàng không biết tốt xấu?
Nhưng nàng vẫn chưa gặp được Ngũ Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử. Quy củ trong cung sâm nghiêm, nàng không phải là quý nữ, không được cung phi triệu kiến thì cũng đành thôi, nhưng mà ngay cả quyền lực cũng không có thì sao nàng có cơ hội gặp các Hoàng tử đây?
Thế nhưng, có lẽ là trời cao đã định sẵn từ lâu.
Ngũ Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cùng nhau đi tới.
"Tứ ca, tuyển tú đã kết thúc, huynh qua chỗ Quý phi mẫu phi hỏi chưa? Ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc Tứ tẩu là ai đây?"
"Ồ, Ngũ đệ đây là muốn xem Tứ tẩu hay là muốn thấy Hoàng tử phi của mình vậy? Haha. Này, đừng có mà thẹn quá hoá giận đấy. Ta cho đệ biết, đệ dám giơ tay lên thì ta cũng dám ngã xuống đó, hahaha."
"Tứ ca.... Huynh đúng là vô cớ gây sự."
"Đệ nói ta vô cớ gây sự sao? Không đúng, là muốn nói ta không biết xấu hổ chứ gì?"
Phùng Viện Viện trốn sau hòn giả sơn, loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại, kích động đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Tứ ca, Ngũ đệ, hơn nữa, độ tuổi này và ăn mặc phục sức có hoa văn rồng. Không sai, đúng là họ, chính là bọn họ!
---
[2] Điển cố thành ngữ Liễu ám hoa minh:
Thành ngữ này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.
Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.
Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.