Tư Thái Cung Phi

Chương 195 :

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Edit: Huyền Hiền viện.



Beta: Mai Thái phi.



Kham Bố vương dẫn theo một sứ đoàn đông đảo đi đến Đại Lương trước, theo cùng với hắn còn có thêm hai nhi tử. Con thứ tên là Phục Khiên, còn ấu tử Đô Tùng Mang Tắc năm nay vừa tròn năm tuổi.



Năm nay Phục Khiên cũng đã mười tám tuổi, trông cao lớn uy mãnh, nhưng tính tình thì lại trầm ổn và lý trí. Thân hình và tính cách có chút không tương xứng với nhau. Nhưng mà, đối với quyết định lần này của phụ vương, hắn quả thật không thể hiểu được lý do: "Phụ vương! Vì sao người lại phải xưng thần với Đại Lương? Chỉ cần chờ Bắc Mông và Đại Lương đánh nhau xong, giữa chúng ta và Đại Lương, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."



Phục Khiên vẫn không phục lắm: "Hơn nữa, Đại Lương trả lời quốc thư cũng quá vô lễ. Những yêu cầu bọn họ đưa ra là gì? Triều cống, xuất binh, quả thật rất buồn cười."



Kham Bố vương năm nay đã ba mươi lăm, tuy khuôn mặt vẫn giữ được vẻ anh tuấn phong tình của người dị vực, nhưng vẫn có vài phần già nua. Chỉ là dù cho có trải qua bão táp phong sương thì khuôn mặt hắn vẫn kiên định, thanh âm trầm ổn: "Bắc Mông không thể thắng Đại Lương, trận chiến này ngay từ đầu đã định sẵn kết quả. Còn chúng ta, sau Bắc Mông thì chính là đến chúng ta, mà chúng ta thì cũng không thể nào thắng được."



Kham Bố vương quay đầu nhìn nhi tử xuất sắc nhất của mình rồi cười khẽ, giọng nói hòa hoãn hơn: "Con có biết điều gì đáng giá nhất không?"



Phục Khiên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu không nói gì, bởi vì hắn biết có nói thì cũng sẽ không đúng.



Kham Bố vương cười: "Không phải là những thứ kim loại cứng rắn, cũng không phải là tơ lụa, đồ sứ, hương liệu hay những vật phẩm xa xỉ. Thậm chí cũng không phải là những vùng đất phì nhiêu tươi tốt rộng lớn, thứ đáng giá nhất, chính là dân chúng."



"Con biết Đại Lương có bao nhiêu dân cư không? Là hai ngàn ba trăm vạn hộ dân. Mà dân cư của Bắc Mông thậm chí không có được số lẻ của Đại Lương, còn dân cư Hồ Nhung của chúng ta cũng chỉ có gần sáu trăm vạn hộ dân. Con có biết sự chênh lệch đó có nghĩa là gì không?"



"Đương nhiên dân chúng không thể biểu đạt được hết, nhưng dân chúng lại có thể tạo ra tất cả."



"Sau thất bại ở Trầm Đô, sau khi đã mất đi cơ hội ngàn năm có một như vậy, ta minh tư khổ tưởng [1] nhưng vẫn không thể nào tìm ra được biện pháp tốt. Vì thế, chúng ta chỉ còn cách tránh chiến tranh với Đại Lương, hóa giải cừu hận, mà hiện tại là cơ hội tốt nhất. Cuộc chiến giữa Đại Lương và Bắc Mông đang trong giai đoạn thê thảm nhất. Đại Lương đã cảm nhận được sự mất mát đau đớn, lúc này giá trị của chúng ta là cao nhất."



[1]: Minh tư khổ tưởng (冥思苦想) = Khổ tư khổ tưởng (苦思苦想): Chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết, hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn.



Phục Khiên hiểu rõ những đạo lý mà phụ vương vừa nói, đôi mắt vô lực rũ xuống. Cừu hận của Đại Lương đã lan tràn, để tránh cho lửa báo thù này cháy đến người mình, thì bọn hon cũng chỉ còn cách chịu thấp làm nhỏ, hi vọng truyền thống và kiêu ngạo của thượng quốc kia có thể "bỏ qua" cho bọn họ.
Nam Nhật gật gật đầu: "Cho nên chúng ta suy đoán, vị được phong phong hào "Lâm Nghi" Công chúa này, rất có khả năng chính là nữ nhi duy nhất của Nguyên Liệt Hoàng hậu – Tứ Công chúa Điện hạ."



Thượng Dương cung.



Tứ Công chúa đã hoàn toàn dọn đến Thượng Dương cung. Từ sau khi Hoa Thường qua đời, nàng không rời khỏi Thượng Dương cung nửa bước. Bởi vì chỉ có ở đây thì nàng mới có thể có được một chút an bình.



Nơi này là nơi không thể thiếu của nàng trong những ngày tháng ngắn ngủi sắp tới.



"Công chúa Điện hạ, bài giảng hôm nay đến đây là được rồi." Lão sư được giao nhiệm vụ dạy nàng ngôn ngữ, truyền thống, tập tục, văn hoá, tôn giáo Hồ Nhung mở miệng cáo lui.



Tứ Công chúa cười gật gật đầu: "Ngài vất vả rồi."



"Công chúa Điện hạ, Kham Bố Đại vương Hồ Nhung và hai vị Vương tử đã đến thượng kinh... Tuy biết lời này không nên nói, nhưng vẫn xin người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Công chúa Điện hạ đã tự mình gánh trọng trách nặng nề này lên vai, thì xin người hãy làm cho thật tốt."



Tứ Công chúa chậm rãi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ta biết rồi."



Chính nàng đã chủ động yêu cầu học và nghiên cứu tất cả về Hồ Nhung. Nàng không phải là người ngu xuẩn, hếch mũi lên trời. Nếu cái gì cũng không biết, cũng không hiểu mà gả đến Hồ Nhung, thì sau này dã tâm của nàng chỉ có thể giới hạn trong không gian lầu các mà thôi.



Sau khi lão sư rời đi, Tứ Công chúa đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt: "Giá y đã thêu xong chưa?"



Một tú nương ở bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Thưa Điện hạ, vẫn chưa xong."



"Gia tăng tốc độ đi."



"Vâng, Lâm Nghi Điện hạ."