Tư Thái Cung Phi

Chương 38 : Trữ vị [1]

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Phương Tu dung.



Beta: Tiên Thái phi.



[1] Trữ vị: Người thừa kế.



Từ sau khi Hoàng đế bắt đầu ho ra máu, long thể càng lúc càng tiều tụy. Các Thái y đều lắc đầu, chỉ có thể nói rằng sẽ cố gắng hết sức mà trong lòng không ngừng nơm nớp lo sợ. Hoa Thường vẫn ngày đêm hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, bưng trà đưa thuốc, không rời một bước.



Sáng sớm.



Trong khi Hoa Thường đang cho Hoàng thượng uống canh gan gà vỏ hàu [2], Trần Hỉ vội vàng tiến vào, hành lễ rồi nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu đang đợi ở ngoài điện."



[2] Vỏ hàu (牡蠣瓦楞): một vị thuốc trong trung y, trị tiêu đờm, trừ nghẹt và giảm đau.



Hoa Thường cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Hoàng đế, đặt chén canh gan gà vỏ hàu trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương một mực lo lắng cho người, người thật sự không muốn gặp sao?"



Hoàng đế nhắm hai mắt lại, một lát sau mới mở miệng: "Tuyên mẫu hậu vào đi. Các ngươi mau buông rèm xuống, bày ghế."



Trần Hỉ lĩnh mệnh đi ra ngoài, các tiểu cung nữ bắt đầu giăng mành giữa nội điện, bày ghế tựa. Hoa Thường nhìn kiểu tóc và phục sức đơn giản của mình một chút, lên tiếng nói: "Hoàng thượng, trang phục của thần thiếp không thỏa đáng, diện kiến Thái hậu e là có điều bất kính, hay là người để thần thiếp lui xuống thay y phục trước rồi quay lại sau."



Hoàng đế lắc đầu: "Cứ như vậy đi, mẫu hậu sẽ không để ý đâu."



Hoa Thường hành lễ, thấp giọng nói: "Vâng."




Hoàng đế lại tiếp tục nói: "Hôm nay mẫu hậu đến đây chính là vì chuyện lập trữ. Trẫm biết, bây giờ lập trữ sẽ có lợi, đất nước được yên ổn, chỉ là... những lời này, không đáng để mẫu hậu nói. Mẫu hậu nhận định trẫm sẽ không vượt qua nổi lần này nên trong lòng trẫm rất uất ức. Bây giờ trẫm có khác gì người chết đâu? Xét lại thì vẫn có điểm khác biệt, đó là trẫm vẫn còn có tác dụng trong việc lập trữ."



Giọng điệu Hoàng đế tràn ngập sự tự giễu, Hoa Thường nghe thấy đau xót trong lòng, ngoài miệng khuyên nhủ: "Hoàng thượng là đang đi vào ngõ cụt, thần thiếp không hiểu chính sự nhưng cũng biết bây giờ lòng người bất ổn, lập trữ quả thật đem lại lợi ích. Hoàng thượng càng nghĩ theo chiều hướng xấu, tất nhiên cảm thấy mọi người đều có ác ý."



Hoàng đế nhìn khuôn mặt đoan trang, chính trực của Hoa Thường, trong lòng mềm mại, lại càng thêm bi thương: "Trẫm cũng không cho rằng mọi người đều có ác ý. Chỉ là Hoàng hậu liên tục triệu kiến gia quyến, nếu nói không cấu kết với ngoại thần thì trẫm không tin. Bên phía Trịnh Phi, Đại Tướng quân vốn đang trấn thủ biên cương lại dâng sớ muốn hồi kinh báo cáo tình hình công việc. Ngay cả Ninh Quý tần xuất thân tầm thường, gần đây cũng qua lại gần gũi với gia tộc của Thái hậu. Làm sao trẫm có thể không suy nghĩ nhiều? Sao trẫm không rét lạnh tâm can đây? Thê thiếp của trẫm, hài tử của trẫm, đều muốn ngôi vị Hoàng đế này của trẫm!"



Hoa Thường nhíu mày, nói: "Hoàng thượng, người hãy nghe thần thiếp nói một lời, dù cho những điều Hoàng thượng nói đều là sự thật, vậy thì còn có thể làm thế nào đây? Khát khao thừa kế vinh quang, địa vị, quyền lực từ phụ thân luôn là nguyện vọng của mỗi một hài tử. Nguyện vọng này đại biểu cho bọn chúng muốn trở thành người giống như phụ thân của chúng, thể hiện sự sùng bái và ngưỡng mộ mà chúng dành cho phụ thân. Bất luận mẫu tộc của các Hoàng tử thế nào thì hài tử đều là những đứa trẻ vô tội."



"Có lẽ Hoàng thượng cho rằng những mẫu tộc Hoàng tử này là lòng lang dạ thú, thế nhưng đó cũng có thể chỉ là hành động tự vệ mà thôi. Hoàng thượng không cần phải nghĩ nhiều, cứ từ từ xem là được." Hoa Thường nhỏ nhẹ khuyên nhủ.



Hoàng đế ngây người một lúc, sau đó cười khổ: "Đến trẫm cũng bị nàng thuyết phục, tâm tình lại có thể tốt lên vài phần rồi."



Hoa Thường ôn nhu cười: "Có thể làm cho tâm tình của Hoàng thượng tốt hơn một chút, một ngày này của thần thiếp liền không uổng công rồi."



Hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt ve búi tóc có chút hỗn độn của Hoa Thường, lên tiếng nói: "Chỉ có mỗi mình nàng là tin tưởng trẫm sẽ khá lên. Trẫm còn nhiều thời gian để từ từ mà tận hưởng ngày tháng sau này. Trẫm nghĩ, nếu như gặp nàng sớm một chút, thì trẫm sẽ như thế nào?"



Dường như trong lời nói của Hoàng đế còn mang theo ý khác, nhưng Hoa Thường không muốn nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Nếu Hoàng thượng gặp thần thiếp sớm một chút, nói không chừng bây giờ Hoàng thượng đã sớm chán ghét sự cứng nhắc của thần thiếp rồi."



Hoàng đế chậm rãi lắc đầu: "Sẽ không, vĩnh viễn cũng không."



Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày thấy lòng người. Thường nhi, cho dù trẫm nhất thời không nhìn ra sự tốt đẹp của nàng, cũng không có nghĩa là cả đời này không thấy được sự tốt đẹp của nàng... Chỉ tiếc, chúng ta không thể gặp nhau sớm hơn...