Tư Thái Cung Phi

Chương 39 : Sống chết có nhau

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Phương Tu dung.



Beta: Tiên Thái phi.



Vị Ương Cung.



Thúy Lâu cẩn thận bưng thuốc tiến vào điện, Hoàng hậu day day trán, mệt mỏi dựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần, mày hơi nhíu lại, lộ ra tâm tình bất ổn không yên.



"Nương nương, người uống thuốc đi." Thúy Lâu lên tiếng nói.



Hoàng hậu từ từ mở mắt, mơ hồ có thể thấy được khóe mắt thâm quầng: "Ngươi để xuống trước đi, lát nữa bổn cung sẽ uống sau."



Thúy Lâu đặt chén thuốc xuống, nâng Hoàng hậu dậy, thấp giọng nói: "Gần đây thân thể nương nương hỏa vượng (nóng trong người), khóe miệng đều nổi lên bọng nước rồi, nếu mà còn không uống thuốc nữa, không biết bệnh tình sẽ nghiêm trọng đến mức nào đây."



Hoàng hậu cau mày, đưa tay lên vuốt mi tâm, bộ hộ giáp màu vàng nhẹ nhàng miết đôi lông mày làm nó trở nên nhu hòa hơn.



"Thế mà đã qua một tháng rồi. Lần trước bổn cung diện kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng từng nói sẽ triệu tập hoàng thân tôn thất và trung thần để thương nghị việc lập trữ, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, sao bổn cung có thể không lo lắng đây?" Hoàng hậu vỗ trán, vì ốm đau mà sắc mặt trông cực kỳ kém.



Thúy Lâu đứng hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Hoàng hậu, thấp giọng nói: "Vì sao nương nương không cầu kiến Thái hậu nương nương? Nô tỳ thấy, ngược lại, bên Thái hậu nương nương là ổn thỏa nhất."



Hoàng hậu lắc đầu: "Mẫu hậu vốn không yêu thích bổn cung, bổn cung cần gì phải tự tìm mất mặt. Nếu mẫu hậu có ý muốn đề cử bổn cung, thì đã sớm lên tiếng, sẽ không ngồi nhìn bổn cung lo lắng như thế."



Gương mặt Thúy Lâu tràn đầy lo lắng, mở miệng hỏi: "Nương nương, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi sao?"




Đương nhiên, tình hình cụ thể về thân thể Hoàng đế luôn được bảo mật hoàn toàn. Những Thái y có thể bắt mạch cho Hoàng đế lúc này đều là tâm phúc của người, cho dù Thái hậu hay là hoàng thân tôn thất đều không biết bất cứ điều gì. Hoa Thường vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, sau lần nói về chuyện tuẫn táng đó, Hoàng đế làm chuyện gì cũng không giấu giếm nàng nữa, xem mật thư hay nghe mật báo đều không tránh Hoa Thường. Hoa Thường cũng gặp được rất nhiều tâm phúc chân chính của Hoàng đế, chuyện triều chính hay hậu cung, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng đế.



Hoa Thường cẩn thận bưng thuốc tiến vào điện thì nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi trước thư án, thắp đèn xem sổ sách.



"Hoàng thượng, ban đêm lạnh lẽo, sao lại mặc ít như vậy?" Hoa Thường đặt chén thuốc xuống, lấy chiếc áo choàng thật dày làm từ lông báo trắng khoác lên người Hoàng đế.



Hoàng đế quay đầu nhìn Hoa Thường, mặt mày nhu hòa, khẽ trách cứ: "Nàng cứ luôn nhắc nhở trẫm, nhưng sao bản thân nàng lại mặc ít như vậy. Bây giờ đã vào đông, mà nàng cứ mặc y phục mỏng manh bận rộn ra ra vào vào như thế."



Hoa Thường cười nhạt: "Thân thể thần thiếp vẫn khỏe mạnh mà, Hoàng thượng nên lo cho mình đi."



Từ lúc chớm hạ đã vào Kiến Chương cung, bây giờ cũng đã đến mùa đông giá rét rồi.



Lúc trước Hoa Thường chỉ đem theo vài bộ xiêm y đơn giản, bây giờ căn bản là không mặc được nữa. Hiện tại y phục nàng đang mặc trên người đều dựa vào ước lệ của Kiến Chương cung, quy cách đúng là cao hơn không ít. Hoàng đế bất đắc dĩ nâng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch. Hoa Thường thấy vậy liền lập tức dâng lên mứt hoa quả và nước đường.



Sau khi uống thuốc xong, Hoàng đế trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng nói: "Đêm nay trẫm bí mật tuyên triệu vài vị hoàng thất và trọng thần trong triều, nàng đừng lưu lại nơi này."



Hoa Thường ngây ra một lúc, bây giờ đã muộn như vậy còn triệu kiến thần tử và tôn thất sao? Sau đó nàng đột nhiên có phản ứng, đây là Hoàng đế muốn bí mật bàn giao hậu sự sao? Đúng vậy, tình huống này, phi tần tuyệt đối không thể lưu lại.



"Vâng." Hoa Thường nhún người hành lễ, sau đó lên tiếng nói: "Nếu Hoàng thượng thương nghị xong thì bảo Trần Hỉ công công gọi thần thiếp một tiếng, thần thiếp sẽ tới ngay."



Hoàng đế cười gật đầu.